- Em xin lỗi cô ạ!
Hinata hơi ngẩng đầu lên, nhìn giám thị Mitarashi Anko một cách lo lắng và rất lấy làm khó hiểu. Cô đã cúi đầu xin lỗi đến lần thứ 3, giọng nói cũng to và rõ ràng hơn nhưng nữ giám thị vẫn không có một phản ứng nào, ngược lại ngồi nhai ngon lành cái đĩa dango lớn để trên đùi, tay cầm 1 cái chai đựng nửa lít trà xanh. Trước khi đến đây cô đã được nghe Sakura và Ino cảnh báo trước, rằng Anko-sensei là người không quá nghiêm khắc nhưng tính cách rất quái đản, còn quái đản như thế nào thì mấy cô bạn nói lộn xộn quá cô chưa hình dung được. Nhưng nhìn cách ăn mặc của sensei cũng thấy cô ấy hơi khác người. Cô ấy mặc 1 cái váy bó sát ngắn đến nửa đùi, mang 1 đôi bót cao, áo khoác ngoài dài đến đầu gối nhưng bên trong lại mặc áo voan mỏng dính.
- Sao? Lần đầu thấy có người ăn mặc như vậy à?
Anko đột ngột nhìn Hinata hỏi như thế khiến cô ấy giật mình, sợ hãi cúi gằm xuống. Anko ngạc nhiên, che miệng cười bật cười khúc khích.
- Ta chỉ hỏi thôi chứ có ăn thịt em đâu. Thế nào? Đến nhận phòng hả?
- Vâ...âng. Tối qua em ...ừm, em ..._Hinata lúng túng. Cô đã nghĩ sẵn lời giải thích cho sự chậm trễ của mình nhưng chẳng hiểu sao lúc này lại quên hết sạch. Cô không biết phải nói gì cả.
- Tôi có hỏi em nguyên nhân đâu_Anko đứng dậy, lấy cuốn sổ lớn đặt trên kệ sách và mở ra như đang tìm kiếm gì đó_May cho em đấy! Vẫn còn 1 phòng trống. Phòng 502.
Anko mở tủ lấy 1 chìa khoá nhỏ đưa cho Hinata và nói tiếp:
- Đây là phòng đôi. Em sẽ ở chung với 1 học sinh lớp trên, tên là Tenten.
"Tenten à? Nghe tên giống gấu trúc quá!", Hinata nghĩ vậy và chợt thấy rất háo hức. Cô nghĩ chị ấy chắc phải dễ thương như 1 con gấu trúc vậy.
- Phải rồi. Phòng đào tạo nhắn em tuần sau đến nộp học phí đấy!
Người Hinata cứng đơ như hoá đá khiến Anko ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cô ấy đã kịp trấn tĩnh lại, lễ phép cúi chào Anko rồi rời đi. Hinata không muốn cho bất cứ ai biết rằng cô đang rất cần tiền. Vào học trong 1 ngôi trường nổi tiếng là dành cho "con ông cháu cha" như vậy mà nói thiếu tiền thì ai mà tin cho được, nhưng đó lại là sự thật. Mặc dù là đại tiểu thư của 1 gia tộc lớn như Hyuuga nhưng từ nhỏ cô đã phải tự lo cho cuộc sống của bản thân. Toàn bộ số tiền cô mang đến Tokyo đều là số tiền công ninja của mỗi nhiệm vụ và tiền làm thêm mà cô tích cóp được hơn 3 năm qua. Hiện giờ số tiền đó chỉ đủ để đóng học phí cao ngất ngưởng và chi phí ăn uống trong vòng 1 tuần. (nhiệm vụ hôm qua thất bại nên cô không nhận được đồng nào cả). Cho nên bây giờ cô phải tìm cách xoay tiền thật nhanh nếu không muốn bị đuổi học.
. . .
- Cậu đang làm cái gì vậy?
Naruto giật bắn người khi đột ngột nghe thấy tiếng nói phía sau.
- Sasuke?! Sao cậu cứ thích xuất hiện bất thình lình để hù người ta thế?!_Naruto khẽ thốt lên kinh ngạc
- Cậu lấm la lấm lét làm gì thế?
Sasuke hỏi như vậy vì đang lúc quay về lớp thì bắt gặp Naruto ở đang nấp sau vách tường theo dõi gì đó.
- Cậu nói nhỏ thôi kẻo cô ấy nghe thấy!
- Cô ấy?_Sasuke ngạc nhiên
Cậu nhìn phía sau vách tường. Sakura và Ino đang ngồi ăn trưa vừa đùa giỡn nhau rất vui vẻ. Cậu vẫn không hiểu.
- Sakura-chan dễ thương quá! Tớ chưa từng thấy ai dễ thương như cô ấy_đôi mắt xanh biển sáng rạng rỡ đầy hạnh phúc_Ê Teme, Sakura-chan rất thích cậu phải không, và hình như cậu không để ý đến cô ấy?
"Cái tên này đã có Hyuuga rồi còn muốn bắt cá 2 tay với đứa con gái khác. Thật tội nghiệp cho cô quá, Hyuuga!", Sasuke chép miệng.
- Nếu thích thì cậu cứ giữ lấy. Tôi không quan tâm.
Sasuke nói xong quay đầu bỏ đi.
- Này, cậu nói năng kiểu gì thế hả? Sakura-chan rất thích cậu.
Sasuke đã chẳng thèm nghe thêm một câu nào, cứ vậy bước thẳng làm Naruto tức lộn ruột.
. . .
Toushirou luôn để ý tìm Hinata từ nãy gìơ. Cậu không định quan tâm đến cô ấy. Nhưng cứ nghĩ đến gương mặt thánh thiện đó dám ngủ qua đêm một mình trong một nhà trọ rẻ tiền thì không biết còn có thể làm những gì nữa. Thực sự cậu không thể mặc kệ được.
Và rồi cậu nhìn thấy Hinata đang đứng trước một quầy bán sách báo nhỏ trong trường và đọc rất chăm chú.
- Này, cô đang đọc gì thế?
Hinata giật mình gấp vội tờ báo trên tay ra sau lưng. Cô ấp úng trả lời:
- A, chào Tai ...Xin lỗi!_cô che miệng. Toàn bị nói hớ_Cậu làm gì ở đây vậy?
- Tôi là người hỏi cô trước mà_cậu nhíu mày. Trước lúc Hinata giấu tờ báo đi cậu đã kịp nhìn thấy cô đang đọc gì_Cô muốn đi làm thêm?
Hinata tỏ ra hốt hoảng. Toushirou đã kịp nhìn thất cô đọc mục tìm việc làm trên tờ báo đó. Biết giải thích với cậu ấy sao đây?
- Không ...không đâu. Chỉ là buổi tối rảnh quá nên tôi muốn đi tìm việc gì đó làm để giết thời gian ấy mà.
- Giết thời gian?_Toushirou nhíu mày. Cậu biết cô ấy nói dối_Cô rảnh đến vậy cơ à? Đi học từ sáng tới chiều, nhiệm vụ thì không biết lúc nào bị gọi đi. Cô có thời gian để đi làm thêm mỗi tối hả?
Hinata cứng họng, cúi gằm mặt. Đúng là không gì qua mắt được đội trưởng.
- Thế nào? Có nói rõ ra không thì bảo?
Mặt Hinata tối sầm lại.
- Thật ra từ năm 12 tuổi tức là khi tôi bắt đầu công việc của 1 ninja thì gia đình đã không chu cấp cho tôi 1 đồng nào nữa, ngoại trừ được ăn ngủ hàng ngày. Tất cả tiền chi cho hoạt động sinh hoạt khác, kể cả việc đóng học phí tôi đều phải tự mình bỏ tiền ra.
Mắt Toushirou mở lớn vì kinh ngạc. Cậu nắm chặt bàn tay, tức giận:
- Cha cô thật quá đáng! Sao lại có thể đối xử với con gái của mình như vậy?! Với tiền công ít ỏi từ các nhiệm vụ làm sao đủ để cô đóng học phí chứ, chưa kể phải mua dụng cụ học tập, đồ dùng cá nhân, ...?
Cô chỉ im lặng, ánh mắt nhìn sang hướng khác, buồn bã.
- Không lẽ ..._cậu ngờ ngợ nhưng bản thân không muốn nghĩ như thế_Cô đã bắt đầu đi làm thêm từ hồi đó?
Hinata không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu. Toushirou tức sôi máu.
- Cô làm tiểu thư cái kiểu gì vậy? Bị đối xử như thế mà cô cũng chịu được sao?
- Bời vì tôi quá kém cỏi khiến cha tôi thất vọng. Cha làm vậy chỉ vì muốn tôi phải rèn luyện nhiều hơn.
Toushirou thở dài ra chiều chán nản, liếc mắt nhìn những tờ báo đang bày trên quầy.
- Cô rèn luyện như thế vẫn chưa đủ để ông ta hài lòng sao? Cô vốn đã rất mạnh rồi.
Hinata ngạc nhiên. Cô nghe nhầm chăng? Một người giỏi như Toushirou lại ...
- Tuy cô luôn tìm cách che giấu thực lực nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ đoán ra trình độ của cô. "Muốn lừa được người khác thì trước tiên mình phải giỏi hơn người đó đã". Tôi nói đúng chứ? Cô qua mặt được tộc của mình lâu như vậy chứng tỏ trình độ của cô không phải hạng xoàng. Tôi tin chắc cả Karin hay Konan đều chưa phải là đối thủ của cô. Bản thân tôi cũng mong có ngày được thưởng thức.
Đôi mắt mở to hết cỡ. Tại sao cái gì Toushirou cũng đoán được hết vậy? Cứ như cậu ta đang đi guốc trong bụng cô. Không phải là cô tự mãn hay kiêu căng gì nhưng cô thừa nhận là trình độ mình hiện giờ vượt hơn nhiều ninja khác cùng trang lứa và cả những người chung đội ngày trước. Có được kết quả như hiện giờ cô đã phải khổ luyện rất nhiều.
Toushirou biết là Hinata không muốn nói đến chuyện này. Đối với cô ấy càng ít người biết về thực lực của mình thì càng tốt, như vậy cô mới có thể dễ bề hành động. Ban nãy cậu nói ra đơn giản chỉ muốn Hinata hiểu rằng cô ấy sẽ không phải hành động một mình nữa.
- Vậy nãy gìơ cô đã tìm được việc gì rồi?
Ấnh mắt Toushirou trở nên dịu dàng hơn, nó khiến Hinata thấy nhẹ nhõm hẳn, dù trong lòng vẫn thấy lo lắng không biết đội trưởng định làm gì sau khi phát giác ra chuyện này.
- Tôi thấy ở khu Beika có vài nơi tuyển người. Tôi nghĩ mình sẽ đến đó hỏi thử.
. . .
Beika có thể xem là khu thương mại lớn nhất ở Tokyo. Tất cả những trung tâm giải trí, nhà hàng cỡ bự, khách sạn tầm cỡ 4, 5 sao, ...đều tập trung cả vào đây. Hinata đã không sai khi chọn nơi này để xin việc. Ngay nơi đầu tiên đến hỏi Hinata đã được nhận vào. Đó là cửa hàng Midori_cửa hàng bán quần áo lớn thứ 3 ở khu Beika_phục vụ chủ yếu là khách hàng trẻ tuổi. Hinata được nhận vào thứ nhất là vì khai gian tuổi(Hinata khai mình 16 nhưng thực chất mới 15), và thứ hai nhờ vẻ ngoài xinh xắn cộng với giọng nói dễ thương. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với công việc này.
Mang tiếng là tiểu thư của tộc Hyuuga danh giá nhưng Hinata chưa từng đặt chân đến đô thị sầm uất của Hiroshima. Bởi vì môi trường ở nơi đó quá phức tạp, cha cô cho rằng một người còn quá yếu kém như cô không đủ sức để làm việc và sống ở một môi trường như thế. Lần này ông buộc cô chuyển đến Tokyo_trung tâm kinh tế, chính trị, văn hoá của đất nước_cô chưa hiểu lắm mục đích là gì nhưng cô cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.
Thời gian bắt đầu tự mình kiếm tiền trang trải cuộc sống ở Hiroshima, Hinata không làm được nhiều công việc vì tuổi cô khi đó còn quá nhỏ (12 tuổi), và dĩ nhiên môi trường cũng không ồn áo, xô bồ như ở đây. Cho nên khi đến Beika, Hinata đã rất choáng ngợp. Giờ làm bán hàng quần áo thời trang cô thực sự lúng túng. Cô vẫn chưa nắm rõ được xu thế thời trang cũng như thị hiếu của các bạn trẻ bây giờ. Phải bắt đầu công việc thế nào đây? Nếu chưa làm mà đã từ bỏ thì cô cảm thấy không thoải mái chút nào.
"Try my best!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét