Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

Phần 26: Nhiệm vụ mới



Trời đã nhá nhem tối, Hinata và Toushirou vẫn đi lang thang quanh một khu dân cư nằm không xa Học viện Tokyo là mấy. Vừa đi vừa dáo dác nhìn xung quang như đang tìm nhà.

- Cậu chắc là khu phố này chứ?_Hinata lo lắng hỏi Toushirou

- Cái đó cô nên tự hỏi mình đi. Địa chỉ này là do cô đưa cho tôi mà. Tôi chỉ lần theo mà tìm thôi_cậu cau có trả lời

- Tớ …tớ tin chắc là mình đúng. Địa chỉ này tớ lấy được trong lý lịch của Fuji-senpai. Không nhầm được đâu.

Thật tình, cứ mỗi lần nhìn gương mặt thánh thiện đó lo lắng như vậy cậu lại chẳng thể nổi giận được. Làm việc cùng Hinata một thời gian, Toushirou vẫn thấy khó mà hiểu được con người cô ấy. Bình thường thì hiền lành, nhút nhát là thế, nhưng có lúc lại trở nên cực kì nghiêm túc và đáng tin cậy. Đã thế cái tính tự tiện làm việc của cô ấy khiến cậu thót tim không biết bao nhiêu lần.

Ban đầu cậu đã rất lo khi quyết định kể với Hinata chuyện về Fuji và Itachi. Vấn đề hunter đã khiến cô ấy lo lắng đến mất bình tĩnh lại tiếp đến chuyện này, không biết có trụ nổi không. Vậy mà khi nghe xong Hinata lại tỏ ra rất điềm tĩnh, quyết định ngay:

Nếu Fuji-senpai không chịu gặp thì chúng ta sẽ đến tận nhà tìm anh ấy. Việc này cậu cứ giao cho tớ. Cuối buổi chiều cậu chờ tớ ở cổng trường. Chúng ta sẽ cùng đi.”

- Có phải là căn nhà này không?

Hinata dừng lại trước căn nhà hai tầng màu trắng, bên ngoài gắn bảng hiệu “Nhà Fuji”.

- Quả nhiên đã tìm đến đây.

Tiếng nói vang lên phía sau vang lên khiến Hinata khẽ giật mình. Hai người quay lại. Fuji đang vẫy tay chào rất thân mật.

- Cuối cùng thì cậu cũng chịu đưa Hinata đến gặp anh.

Toushirou ngớ người. Không lẽ Fuji cố tình tránh mặt cậu lâu nay là vì cậu đã không đưa Hinata cùng đi?

- Fuji-senpai, bọn em đến là để …_Hinata hỏi luôn

- Anh biết hai đứa định hỏi gì. Vào nhà đi!

Nói rồi Fuji liền mở cửa và mời cả hai vào. Cậu ta dẫn hai người thẳng lên căn phòng nằm ở tầng hai. Đó là một căn phòng khá rộng, toàn bộ được sơn màu trắng. Đồ đạc bên trong khá nhiều nhưng bày biện rất gọn gàng và ngăn nắp. Hinata thấy có laptop nằm trên giường.

- Nhà anh hiện giờ không có ai. Mẹ và chị hai đi thăm bà con mai mới về, còn cậu em trai hiện đang ở kí túc xá trường Rudolph. Chúng ta có thể thoải mái trò chuyện_Fuji chìa tay, ra hiệu mời hai người ngồi xuống

- Vậy thì tốt. Tôi hỏi thẳng luôn nhé! Anh thật ra là ai?

- Chà, cậu vẫn cứ vội vàng như vậy, Toushirou-kun. Anh chỉ là một người bình thường thôi.

- Nói dối. Người bình thường không thể phát hiện ra thân phận của chúng tôi_Toushirou nổi cáu. Đến lúc này mà hắn còn muốn bỡn cợt cậu.

- Anh không nói dối_đôi mắt xanh sắc sảo mở ra đầy nghiêm túc_Anh cũng không hiểu tại sao mình lại có khả năng này, nhưng anh có thể xác định được thân phận của bất kì người nào mà anh tiếp xúc. Chỉ trừ những người có phép thuật thuộc loại thượng thừa thôi.

Hinata mở tròn mắt. Toushirou có vẻ vẫn nghi ngờ. Làm sao một người bình thường lại có thể có khả năng cảm nhận phép thuật mà chỉ những ninja cấp cao mới có được.

- Tin hay không thì tùy các cậu. Dù sao thì cũng không ảnh hưởng đến anh. Anh chẳng qua là vì thấy hứng thú với các cậu thôi.

- Hứng …hứng thú ?_Hinata ngơ ngác, không hiểu

- Anh trả lời nghiêm túc chút đi !_Toushirou đang cố kiên nhẫn. Nếu không phải vì Hinata thì cậu đã đập cho tên này một trận.

- Thật ra quanh ngôi trường này Tsunade-sama đã giăng một kết giới đặc biệt, có thể nhận biết thân phận của bất kì ai bước qua nó. Đó cũng là cách bà ấy bảo vệ ngôi trường khỏi sự xâm nhập của ninja. Các cậu hiểu rồi chứ ? Bà ấy biết rõ các cậu là ninja ngay từ đầu nhưng vẫn để các cậu vào trường và đối xử như những học viên khác. Anh nghĩ chắc chắn phải có một lý do đặc biệt nào đó. Lúc gặp các cậu, anh đã rất ngạc nhiên.

Vậy là lại thêm một người nữa biết rõ thân phận của họ. Dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng cả hai không khỏi ngỡ ngàng. Vậy Tsunade cố tình giữ các cậu lại trường làm gì ? Itachi-sensei biết tại sao không nói ? Còn những ai ngoài ba người này phát hiện ra họ ?

- Trước khi anh về nhà, Itachi-sensei có gặp anh và nhờ anh chuyển lời đến mấy đứa “Sau khi xong nhiệm vụ sắp tới hãy đến phòng Hiệu trưởng các em sẽ hiểu tất cả.”

Quả nhiên là ông thầy đó biết chuyện, thậm chí còn đoán được họ sẽ đi tìm Fuji. Nhưng tại sao lại biết rõ như vậy ? Không lẽ họ bị theo dõi ?

- Thực ra cách đây một tháng, chính Itachi-sensei là người đã tiết lộ cho anh biết về kết giới đặc biệt của Tsunade-sama. Thầy đã nói với anh “Sau này em sẽ gặp những vị khách rất đặc biệt. Lúc đó hãy dùng khả năng của em chỉ dẫn cho họ.”Anh đoán là thầy muốn nói đến các cậu.

Lại là Itachi. Rốt cuộc thì ngôi trường này đang có âm mưu gì ?

- Em cảm ơn anh !_Hinata cúi đầu_Về sau còn phải nhờ anh giúp đỡ nhiều.

Toushirou tròn mắt nhìn Hinata. Cô nàng này lại đang nghĩ cái quái gở gì nữa đây ? Không lẽ chỉ như vậy mà đã tin tất cả những gì tên này nói sao ?

- Hitsugaya-kun, tớ nghĩ chuyện gì đến cũng phải đến thôi. Đằng nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ ngày mai mới có thể biết câu trả lời.

- Cô …lúc nào cũng liều lĩnh như vậy.

Toushirou thở dài, đứng dậy và bỏ ra ngoài.

Hinata nhìn Fuji mỉm cười. Không hiểu sao cô có cảm giác thật nhẹ nhõm dù đã gặp liên tục những biến cố như vậy. “Ngay cả khi phía trước là một ngõ cụt, nhưng chỉ cần thấy một tia sáng thì chắc chắn vẫn còn cách để đến được nơi ngập tràn ánh mặt trời”. Đúng như vậy. Cô sẽ vẫn tự tin bước tới cho dù là gì đang đợi mình phía trước.

. . .

Nhiệm vụ đội 8 lần này là theo dõi và bắt quả tang một Wizard bị nghi ngờ dùng phép thuật lấy cắp tiền của khách du lịch. Địa điểm nghi ngờ nhiều khả năng gây án nhất chính là lễ hội Genki tại công viên Sakura_công viên trồng Sakura lớn nhất Tokyo.

Lễ hội Genki tổ chức vào ngày 15 và 16/4 hàng năm. Lễ hội Genki năm nay được xem là có quy mô lớn nhất từ trước tới nay. Có hơn 3000 cây anh đào trồng trong công viên Sakura. Khuôn viên lại cực kì rộng rãi nên đã thu hút được hàng ngàn du khách đến với nơi này. Đội 8 cải trang thành những nhân viên phục vụ lễ hội, phân ra khắp nơi để tìm kiếm đối tượng.

Ngay từ đầu Toushirou đã xác định nhiệm vụ lần này khó khăn hơn những nhiệm vụ trước kia rất nhiều. Lễ hội Genki là một lễ hội rất lớn nên chắc chắn Kurosagi phải cử ít nhất hai tiểu đội đến để hỗ trợ cảnh sát bảo vệ. Nhiệm vụ lần này của đội 8 là bắt một Wizard, nếu hành động không cẩn thận sẽ bị Kurosagi bao vây và bắt lại. Chưa kể đến Hunter còn có thể xuất hiện.

. . .

Sasuke và Neji cũng hòa vào dòng người nườm nượp đến ngắm hoa anh đào. Họ đã thuê một tấm bạt và chọn ngồi dưới một bóng cây lớn.

- Ồn ào quá ! Nếu không phải vì nhiệm vụ thì tớ đã chẳng thèm đến cái lễ hội vớ vẩn này. Nhiều người như vậy thì ngắm hoa có gì vui chứ ?!_Sasuke tỏ vẻ cáu kỉnh

- Ừm_Neji có vẻ lo lắng_Chưa nói đến chuyện đó vội. Hai thằng đàn ông đi chung ngồi ngắm hoa thế này có bị xem là kì quặc không nhỉ ?

Nghe vậy Sasuke chợt giật mình nhìn xung quanh. Khắp nơi đều thấy khách ngắm hoa anh đào đi theo gia đình, hoặc là có đôi có cặp cả. Có khá nhiều ánh mắt nhìn họ hiếu kì. Sasuke cảm thấy có đôi chút ái ngại.

- Mặc kệ đi ! Chúng ta chỉ mới là học sinh, sẽ chẳng vấn đề gì đâu.

- Chắc chắn là có vấn đề chứ.

Sasuke và Neji kinh ngạc khi nhìn thấy Karin đứng cạnh họ từ lúc nào. Cô ta tỏ ra rất vui và sà xuống ngồi ngay cạnh Sasuke.

- Đã đi ngắm hoa anh đào thì chỉ ít cũng nên có một cô gái cùng đi, nếu không sẽ bị xem là có vấn đề đó. Nếu các cậu tạm thời chưa có ai thì cho phép tớ ngồi chung nhé !

- Không có thì tôi cũng không cần đến cô. Đi ra đi !_Sasuke ngồi dịch ra

- Kìa, sao cậu lại thế ? Cậu không thấy mọi người đang nhìn các cậu với ánh mắt hiếu kì sao ? Cậu đâu có thích thế, vậy thì phải cho tớ ngồi đây chứ_vừa nói Karin vừa xích lại gần hơn Sasuke_Hội trưởng không nghĩ vậy sao ?

- Tôi không muốn ép Sasuke. Nếu cậu ta đã không thích thì cậu đừng cố ép. Cậu ta mà tức lên thì cậu chỉ có đường chết. Cả tôi cũng không cản được _Neji ngước lên nhìn những đóa Sakura đang khoe sắc, hoàn toàn không để tâm đến nữa

Karin mỉm cười, đứng dậy. Cô thừa hiểu có tiếp tục cũng chẳng ích gì, chỉ vẫy tay chào rồi bỏ đi.

- Taicho đã nghe cả rồi chứ ?_Karin để tay lên tai nghe_Tuy nhiên tôi chưa thấy Sai và Itachi.

- Tôi đã thấy Sai ban nãy. Hắn đóng giả một người bán dù và bạt phục vụ lễ hội_cậu điều chỉnh tần số_Hyuuga, Konan, đã nhận diện được đội 2 và 3 Kurosagi. Tình hình căng đấy. Hai tiểu đội này đều rất mạnh trong liên mình.

Hinata thở mạnh, mặc dù thực sự không lấy làm ngạc nhiên. Cô cũng đã đoán một nhiệm vụ lớn như thế này tại Tokyo thể nào đội 2 cũng được tham gia.

- Taicho tả sơ qua cho tôi biết về diện mạo của các thành viên đội 3 được không ? Tôi chưa từng gặp qua họ ?

- Ngoại trừ Hyuuga Kou thì những người còn lại cô đều biết mặt cả đấy. Đội trưởng Yuuhi Kurenai, các đội viên Shiraishi Kuranosuke và Yamanaka Ino.

Khay nước trên tay xém chút nữa rơi xuống đất. Trái tim cô gần như đã nhảy ra khỏi lồng ngực sau khi nghe những cái tên đó. Vẫn biết thành viên của Kurosagi có rất nhiều người là học sinh của học viên của Học viện Tokyo, nhưng cứ mỗi lần nghe đến tên của họ khi làm nhiệm vụ đều khiến cô bàng hoàng và đau đớn.

- Tôi biết rồi.

Lúc nãy trong lúc phục vụ cô đã nhìn thấy Kurenai-sensei_giáo viên phụ trách môn Lịch sử Học viện Tokyo_ngồi lẫn trong nhóm khách du lịch. Cô ấy có lẽ chưa nhận ra cô cũng có mặt ở đây. Ino và Shiraishi không biết đang ở đâu.

- Ủa, có phải Hyuuga Hinata đấy không ?

Hinata giật mình ngước lên. Mãi suy nghĩ cô không nhận ra người mình đang phục vụ là ai.

- Dino-san ?_Hinata kinh ngạc_Anh cũng ở đây ?

Anh chàng người Ý điển trai nở nụ cười vô tư thường thấy.

- Ừ. Anh phải cố giải quyết công việc thật nhanh để có thể đến Nhật đúng lễ hội Genki đấy. Mà sao em lại ở đây trong bộ dạng này ?

- Dạ, em đi làm thêm. Em rất vui khi gặp anh ở đây.

- Đi làm thêm à ?_Dino rất ngạc nhiên, kéo tay Hinata ngồi hẳn xuống cạnh mình_Em đang gặp khó khăn à? Cần gì em cứ nói, anh có thể giúp.

Hinata khá bất ngờ. Cô ấp úng trả lời :

- A. Khô …không cần đâu ạ. Em có thể tự lo được mà.

- Thực sự không cần anh giúp gì sao ?_Dino vẫn tỏ ra lo lắng

- Không cần đâu ạ_cô cười thật tươi_Càm ơn anh đã lo.

- Em giỏi thật đấy. Vừa học vừa làm, chả bù với Kyoya.

Em chẳng qua là bất đắc dĩ thôi. Mà sao lại so sánh em với anh ta được nhỉ ?”, cô tự hỏi.

- Nhắc đến Kyoya, anh có việc muốn nhờ em giúp. Được không ?

Hinata ngạc nhiên.

. . .

Toushirou đang nhìn chăm chăm vào một gian hàng tổ chức ném phi tiêu trúng thưởng. Phần thưởng đủ loại, từ nước uống, thú bông, giày, túi xách, ...Tất cả những phần thưởng đó đều được ghi trên một hình tròn lớn, và nó được quay liên tục. Chỉ cần ném phi tiêu trúng vào một trong những ô phần thưởng trên hình tròn đó, trúng cái nào được cái đấy. Những người tham gia thử sức rất đông, có rất nhiều phi tiêu được ném ra nhưng chẳng cái nào trúng vào ô phần thưởng lớn cả, cố lắm cũng chỉ xém trúng mà thôi. Đứng xem ở ngoài như Toushirou cũng thấy bứt rứt. Sao ai nấy đều ném dở như vậy ? Cậu không hứng thú với mấy phần thưởng lớn. Cậu chỉ chú ý đến con mèo bông màu trắng to gần bằng cơ thể đứa bé 3 tuổi. Từ sau khi gặp con Hibird của Hibari, Hinata cứ khen tấm tắc nó suốt. Cậu đoán cô ấy thích những con thú nhỏ dễ thương. Nếu nhận được thứ này chắc phải vui lắm.
Toushirou đỏ mặt. Cậu vừa mới nghĩ cái gì kì quặc vậy ?

- Taicho, sao ngài không thử ném xem ? Tay ném của ngài là số một mà.

- Konan_Toushirou ngạc nhiên nhìn quanh_Cô đang ở đâu vậy hả ?

- Taicho chần chừ gì nữa. Ném đi rồi mang quà về tặng người ta. Tôi ủng hộ.

- Lo việc của cô đi_cậu nạt

Ai thèm tặng quà cho cô ta chứ ! Chẳng qua cậu tò mò thôi. Chỉ là tò mò.

Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

Phần 25: Ninja Hunter


Căn phòng hiện giờ đang bị bao trùm bởi một bầu không khí vô cùng nặng nề. Ai nấy đều rất lo lắng và hồi hộp, đoán già đoán non không biết đã xảy ra chuyện tồi tệ gì. Khi tất cả ninja gần như đã tề tựu đông đủ, Danzo bước ra từ phòng trong, theo sau là hai ninja hộ vệ. Gương mặt ông vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và nghiêm túc đến đáng sợ.

- Akatsuki chúng ta đang gặp phải một biến cố lớn chưa từng xảy ra từ trước tới nay. Tiểu đội 12 trong lúc thi hành nhiệm vụ đã bị hạ sát không chừa một ai, bởi những kẻ tự xưng là thành viên của tổ chức Ninja Hunter (Thợ săn Ninja). Chúng tuyên bố rằng sẽ xóa sạch sự tồn tại của ninja trong thế giới này. Nói cách khác, ninja chúng ta đang bị truy sát.

Bị truy sát? Có rất nhiều tiếng kêu lên một cách kinh ngạc và bàng hoàng hết sức.

- Chuyện này sao có thể xảy ra?! Đúng là chúng ta và Kurosagi có mối thâm thù suốt gần trăm năm qua, nhưng chưa bao giờ có chuyện bên này muốn truy sát bên kia_một ninja lên tiếng

- Kurosagi và Ninja, mỗi bên chiếm 1/3 dân số Nhật Bản, một nửa sức mạnh Nhật Bản. Tiêu diệt bên nào cũng đều ảnh hưởng rất lớn đến cân bẳng của đất nước này. Chính vì vậy mới có quy ước giữa hai bên, có thể ngăn cản nhau chứ không tận diệt, lấy đất nước làm trọng. Vậy mà Kurosagi dám đi ngược lại trật tự_một ninja khác, có lẽ là một người đứng tuổi, nói với tất cả sự tức giận_Danzo-sama, ngài và những người đứng đầu các chi nhánh khác nhất định phải đòi lại công bằng cho giới ninja chúng ta!

Lập tức một loạt ninja khác không ngừng la lớn “Phải đòi lại công bằng!” như biểu tình tập thể.
Hinata bịt tai lại thật chặt. Tại sao mọi chuyện lại đến mức này? Ninja đã bị căm ghét đến mức có những người muốn truy sát. Cứ thế này thì những việc mà cô luôn cố gắng làm từ trước đến giờ, thậm chí đánh đổi cả mạng sống đều đổ sông đổ biển cả sao?

Một bàn tay đặt nhẹ lên vai khiến Hinata giật mình. Toushirou đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng và đầy cảm thông. Cậu lắc nhẹ đầu rồi nhìn lên chỗ Danzo đang ngồi như muốn nói “Cô đừng như thế! Phải nghe cho hết đã! Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”.

Hơi sững người lại. Hinata nghĩ có lẽ Toushirou nói đúng, cô đã hơi vội vàng. Cô bỏ tay xuống và tiếp tục lắng nghe.

- Ta đã gửi điện khẩn đến Nhật hoàng thông báo về vấn đề này. Chắc chắn sẽ sớm có câu trả lời. Trước mắt, chúng ta cần phải tăng cường cảnh giác, hạn chế hành động và nhanh chóng tìm cho ra hang ổ của bọn tự xưng là Hunter đó.

- Vậy chẳng hay ngài đã có manh mối gì rồi?

Tiếng nói đó phát ra từ một ninja đứng cuối hàng. Đó không phải là ninja trong tổ chức, vì mặt nạ người đó mang rất đặc biệt. Mặt nạ mang hình Thanh long. Người đó là Seiryuu, một trong Tứ linh.

Có rất nhiều người đã ồ lên kinh ngạc và trầm trồ. Không dễ gì có cơ hội gặp mặt Tứ linh như thế này. Quả xứng là ninja trong truyền thuyết. Mỗi bước đi của người đó nhẹ nhàng không tiếng động nhưng lại mang sức mạnh không tưởng mà bất cứ kẻ nào dù phép thuật yếu cũng có thể cảm nhận được.

Hinata sửng sốt nhìn vào con người đặc biệt kia. Không hiểu sao cô lại có cảm giác thật thân quen cứ như đã từng gặp ở đâu đó.

- Rất tiếc chúng tôi chưa có gì cả_Danzo trả lời. Giọng nói kính cẩn nhưng lại mang tính gượng ép, dè chừng_Bọn chúng bỏ đi không để lại chút manh mối gì. Seiryuu-sama có cao kiến gì không?

- Không dám nói là cao kiến_anh bước lại gần chỗ Danzo ngồi_Chỉ là ý kiến của riêng bản thân tôi. Trước khi đến đây tôi đã có một cuộc nói chuyện ngắn với trưởng chi nhánh Kurosagi tại Tokyo. Bà ấy khẳng định Kurosagi không liên quan gì đến tổ chức Ninja Hunter, nhưng cũng không nói là sẽ đứng về phía chúng ta. Nhưng bà ấy hứa sẽ đệ trình lên Chính phủ về vấn đề này, và sẽ có câu trả lời chính thức trên phương tiện truyền thông trong thời gian sớm nhất. Vì vậy chúng ta không cần quá lo lắng mà hạn chế mọi hoạt động.

- Ngài nói vậy là sao?_một ninja hỏi_Bây giờ nếu chúng tôi bước ra ngoài bọn Hunter sẽ nhân cơ hội tấn công. Chúng đã giết nguyên một tiểu đội của chúng ta.

- Bình tĩnh đã nào! Chúng ta là ai chứ? Là ninja chiếm một nửa sức mạnh Nhật Bản. Ngay cả Kurosagi còn không dám hùng hồn tuyên chiến thì bọn chúng có thể tận diệt nổi chúng ta sao? Theo tôi, tổ chức Ninja Hunter đó là tập hợp những kẻ có mối thâm thù với Ninja chúng ta. Hành động của chúng vừa rồi nhằm mục đích dằn mặt chúng ta, cho cả thế giới biết về sự tồn tại của những kẻ như chúng. Tôi không hề có ý xem thường, tôi chỉ muốn nói nếu chúng ta hành động cẩn trọng hơn thì chúng không thể làm gì được chúng ta.

Ai nấy nhìn nhau, gật gù đồng ý. Danzo cười thầm, đứng dậy khỏi ghế và nói với Seiryuu:

- Vậy mời ngài Tổng giám sát ra chỉ thị!

Thái độ của đa số không mấy ngạc nhiên. Một trong Tứ linh quả rất xứng với vị trí Tổng giám sát một khu vực lớn và phức tạp như Tokyo.

- Tôi xin phép_Seiryuu cúi nhẹ đầu_Từ giờ Akatsuki sẽ hoạt động với mười nhiệm vụ một ngày, số lượng các tiểu đội thực thi cũng hạn chế, như vậy sẽ dễ theo dõi và hỗ trợ khi gặp biến cố. Các tiểu đội phải giữ liên lạc với Tổ giám sát 24/24, bắt gặp Hunter phải báo cáo ngay lập tức, không được hành động tùy tiện. Tôi cũng sẽ tham gia giám sát hoạt động của các tiểu đội để truy tìm căn cứ của chúng. Mọi người đã rõ cả rồi chứ?

Tất cả cùng đồng thanh hô “Rõ!” rất lớn.

Hành động kịp thời của Seiryuu đã trấn an rất tốt tinh thần của Akatsuki qua biến cố vừa rồi. Hinata đã thấy nhẹ nhõm phần nào. Giờ cô đang lo lắng nếu trong nhiệm vụ sắp tới cô phải đụng mặt Hunter thì sẽ phải làm sao đây. Bọn họ vì Ninja mà trở nên như thế. Cô không trách họ, cũng như chưa từng trách Kurosagi. Nhưng không giống Kurosagi, Hunter muốn tận diệt ninja, và đã sát hại bốn ninja rồi. Cô không biết mình sẽ phải có thái độ đối với họ như thế nào.

. . .

Ba tiểu ninja trở về trường sau gần 2 tiếng vắng mặt. Toushirou đã nghĩ sẵn một lý do để giải thích nếu các bạn phát hiện ra cậu chưa hề đưa Hinata đến phòng y tế.

Lúc này chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên. Các cậu vừa mới bước vào lớp thì nghe học sinh nhao nhao cả lên vì hàng loạt tin tức nóng hổi trên mạng, tin tức về Tổ chức Ninja Hunter đã tiêu diệt một tiểu đội Akatsuki và còn tuyên bố sẽ tận diệt ninja trên thế giới. Có rất nhiều ý kiến về tin tức này, đại loại như:

- Lẽ ra việc này phải bắt đầu từ lâu rồi mới phải.

- Từ nay bọn Ninja hết đường sống rồi. Đất nước sau trăm năm đã được sống trong hòa bình.

- Ôi, những anh hùng của đất nước đã xuất hiện. Phải thế chứ! Tớ sẽ mạnh hơn nữa để có thể làm một Hunter.

- Tớ thì lo lắm. Thế nào bọn Ninja cũng sẽ săn lùng họ. Những người anh hùng đó e sẽ bị giết trước khi hoàn thành nhiệm vụ cao cả đó.

- Lo gì chứ? Kurosagi cũng sẽ đứng về phía Hunter mà. Không chừng Hunter là do họ lập ra cũng nên. Trên đời này có lực lượng nào đủ sức đối đầu với ninja ngoài Kurosagi chứ?!

Rốt cuộc bao nhiêu ý kiến cũng không một ai đứng ra bênh vực cho Ninja. Không ai hiểu cho những gì ninja phải chịu đựng. Cuộc sống của những ninja chỉ gói gọn trong một chữ “Trung”. Không “Trung” đồng nghĩa với việc phải chết. Nếu có trách thì phải trách những kẻ đã sử dụng ninja làm việc xấu. Sao lại đổ hết tội cho ninja chứ? Hinata đã muốn nói tất cả những điều đó với các bạn, với những người đang nhận định sai về ninja, nhưng cô không thể. Sẽ không một ai tin cô cả.

Toushirou và Karin đều đã im lặng mà về chỗ ngồi, nhưng Hinata không chịu được, nhất là khi thấy gương mặt đầy phấn khích của Sasuke. Cô bỏ ra ngoài.

. . .

Hinata đang cố gắng chạy thật nhanh, càng nhanh càng tốt. Đi đến đâu cũng chỉ nghe những lời ủng hộ Hunter. Trái tim cô đau quặn đến khó thở. Con đường mà cô đã tin tưởng, đã nỗ lực bao năm nay rốt cuộc là sai lầm ư? …

Rốt cuộc, cô đã chạy đến Văn phòng Hội. Và nằm gục ở bàn làm việc …

- Hinata-san, sao vậy?

Cô giật mình ngẩng đầu nhìn lên. Trái tim như lỡ một nhịp.

- Ne …Neji-senpai ..

- Cậu sao thế? Sao lại nằm gục ở đây?

Cô cảm thấy mình thật tệ khi lại chạy đến Văn phòng để trốn như thế này. Nhưng đây là nơi duy nhất cô không phải nghe những lời đó. Hinata nhìn xuống bàn. Cô cần một chỗ dựa. Cô thực sự cần một ai đó để chia sẻ vào lúc này.

- Nếu như con đường mà anh tin tưởng bao lâu nay, đã luôn nỗ lực để bước tới nhiều khả năng sẽ dẫn đến một ngõ cụt, anh sẽ làm gì?

Neji hơi sững người vì ngạc nhiên. Có lẽ cô ấy vừa trải qua chuyện gì tồi tệ lắm.

- Ra đó là vấn đề của cậu à?_Neji kéo ghế ngồi xuống đối diện với Hinata_Cậu nói có khả năng tức là chưa chắc chắn phải không?

- Thật …thật ra đã chắc đến 8,9 phần rồi_cô ngẩng đầu lên, phân bua_Em có cảm giác nếu mình cứ bước tiếp sẽ chẳng dẫn đến đâu cả.

- Khó trả lời quá nhỉ, vì tôi chưa từng rơi vào tình huống như vậy bao giờ. Cũng như cậu, tôi cũng luôn tin tưởng bước đi trên con đường mình đã lựa chọn. Còn nếu nó dẫn đến một ngõ cụt …_cậu bật cười nhẹ_thì chỉ có thể trách là mình không may mắn thôi.

Hinata mở tròn mắt. Neji trả lời gì lạ vậy?

- Tôi nghĩ nếu con đường mình đã cho là đúng thì dù có khó khăn, vất vả đến mấy cũng phải đi. Ngay cả khi phía trước là một ngõ cụt, nhưng chỉ cần thấy một tia sáng thì chắc chắn vẫn còn cách để đến được nơi ngập tràn ánh mặt trời …Tóm lại, không bao giờ được ngừng nuôi hi vọng_cậu đặt tay lên đầu cô và mỉm cười_Chỉ cần nghĩ như thế thì vẫn còn có thể vui tươi mà bước tiếp, phải không?

Hinata gật đầu, cảm động đến trào nước mắt. Cô nắm lấy tay Neji.

- Cảm ơn anh nhiều lắm, Neji-senpai!

- Không có gì. Nhìn thấy cậu thế này là tôi mừng rồi_Neji hạ tay xuống khỏi đầu Hinata để nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy đang giữ tay cậu, vỗ về_Có gì cần tâm sự cậu cứ nói với tôi, đừng ngại!

- Vâng ạ.

Hinata cảm thấy rất vui, không chỉ vui mà còn hạnh phúc. Con đường mà cô đang đi sẽ còn vô vàn chông gai phía trước, nhưng cô sẽ không lung lay, không để mình gục ngã. Cô sẽ nổ lực hơn nữa để có thể vượt qua nó.

Cuộc nói chuyện hôm nay cũng đã giúp cô xác định rõ ràng hơn cảm xúc của mình với Neji. Cô đã luôn ngưỡng mộ anh, luôn mong muốn có thể trở thành một người mạnh mẽ giống như anh; luôn có cảm giác thân thiết mỗi lần nói chuyện với anh, muốn có từ anh những lời khuyên mỗi khi gặp khó khăn, …Đó là những cảm xúc của một cô gái dành cho người anh trai của mình. Hinata cảm thấy rất vui khi nhận ra điều này dù cho cảm xúc của Neji với cô có giống như vậy hay không. Nó đã tạo cho cô một động lực lớn để hoàn thành nhiệm vụ ngày mai.

. . .

Vì mãi cố lơ những lời bàn tán mà Toushirou không nhận ra Hinata đã không còn trong lớp từ lúc nào. Đến khi nhìn lại thì lớp chỉ còn lèo tèo vài người, cậu mới giật mình. Khi còn ở căn cứ, tinh thần cô ấy đã bất ổn, vừa quay về lớp đã phải nghe bao lời nhục mạ ninja, cô ấy chắc chắn phải đau khổ lắm. Có lẽ đã bỏ ra khỏi lớp từ lúc đó rồi.

Sao cậu lại có thể bất cẩn như thế chứ? Biết Hinata như vậy lẽ ra cậu phải chú ý hơn mới phải.

- Toushirou này_Naruto kéo tay Toushirou, hỏi nhỏ_Có đúng là Hinata-chan đau bụng là do bị “bệnh con gái” không?

- Hả?_cậu tròn mắt không hiểu

- Không phải sao? Lúc tớ đến phòng y tế thăm Hinata-chan, Itachi-sensei đã nói thế mà.

- Cậu đã đến Phòng y tế?_Toushirou giật mình_Lúc nào? Còn cả Itachi-sensei nữa? Thầy ấy cũng ở đó?

- À …ờ_cậu hơi bất ngờ khi Toushirou tỏ ra sốt sắng như vậy_Sau khi vào học được một lúc. Tớ lo lắng nên vờ xin đi vệ sinh để đến Phòng y tế xem thế nào thì gặp Itachi-sensei ở đó. Thầy không cho tớ vào, nói là Hinata-chan chỉ bị “bệnh con gái” thôi, không có gì phải lo lắng cả. Mà “bệnh con gái” là bệnh gì thế?

Toushirou không trả lời câu hỏi đó, vì bản thân cậu cũng không hiểu cái bệnh kì lạ đó là gì. Cái cậu quan tâm bây giờ là chuyện khác.

- Thầy còn nói gì nữa không?

- À có. Lúc tớ hỏi cậu đi đâu rồi. Thầy nói là đã nhờ cậu đi làm một số việc.

Toushirou đẩy Naruto ra một bên rồi rời khỏi lớp rất nhanh. Cậu phải đi tìm Hinata gấp, rồi dẫn cô ấy đi gặp Fuji. Chuyện không thể chần chừ được nữa rồi. Đã có ít nhất hai người trong trường này biết các cậu là ninja.