Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

Phần 26: Nhiệm vụ mới



Trời đã nhá nhem tối, Hinata và Toushirou vẫn đi lang thang quanh một khu dân cư nằm không xa Học viện Tokyo là mấy. Vừa đi vừa dáo dác nhìn xung quang như đang tìm nhà.

- Cậu chắc là khu phố này chứ?_Hinata lo lắng hỏi Toushirou

- Cái đó cô nên tự hỏi mình đi. Địa chỉ này là do cô đưa cho tôi mà. Tôi chỉ lần theo mà tìm thôi_cậu cau có trả lời

- Tớ …tớ tin chắc là mình đúng. Địa chỉ này tớ lấy được trong lý lịch của Fuji-senpai. Không nhầm được đâu.

Thật tình, cứ mỗi lần nhìn gương mặt thánh thiện đó lo lắng như vậy cậu lại chẳng thể nổi giận được. Làm việc cùng Hinata một thời gian, Toushirou vẫn thấy khó mà hiểu được con người cô ấy. Bình thường thì hiền lành, nhút nhát là thế, nhưng có lúc lại trở nên cực kì nghiêm túc và đáng tin cậy. Đã thế cái tính tự tiện làm việc của cô ấy khiến cậu thót tim không biết bao nhiêu lần.

Ban đầu cậu đã rất lo khi quyết định kể với Hinata chuyện về Fuji và Itachi. Vấn đề hunter đã khiến cô ấy lo lắng đến mất bình tĩnh lại tiếp đến chuyện này, không biết có trụ nổi không. Vậy mà khi nghe xong Hinata lại tỏ ra rất điềm tĩnh, quyết định ngay:

Nếu Fuji-senpai không chịu gặp thì chúng ta sẽ đến tận nhà tìm anh ấy. Việc này cậu cứ giao cho tớ. Cuối buổi chiều cậu chờ tớ ở cổng trường. Chúng ta sẽ cùng đi.”

- Có phải là căn nhà này không?

Hinata dừng lại trước căn nhà hai tầng màu trắng, bên ngoài gắn bảng hiệu “Nhà Fuji”.

- Quả nhiên đã tìm đến đây.

Tiếng nói vang lên phía sau vang lên khiến Hinata khẽ giật mình. Hai người quay lại. Fuji đang vẫy tay chào rất thân mật.

- Cuối cùng thì cậu cũng chịu đưa Hinata đến gặp anh.

Toushirou ngớ người. Không lẽ Fuji cố tình tránh mặt cậu lâu nay là vì cậu đã không đưa Hinata cùng đi?

- Fuji-senpai, bọn em đến là để …_Hinata hỏi luôn

- Anh biết hai đứa định hỏi gì. Vào nhà đi!

Nói rồi Fuji liền mở cửa và mời cả hai vào. Cậu ta dẫn hai người thẳng lên căn phòng nằm ở tầng hai. Đó là một căn phòng khá rộng, toàn bộ được sơn màu trắng. Đồ đạc bên trong khá nhiều nhưng bày biện rất gọn gàng và ngăn nắp. Hinata thấy có laptop nằm trên giường.

- Nhà anh hiện giờ không có ai. Mẹ và chị hai đi thăm bà con mai mới về, còn cậu em trai hiện đang ở kí túc xá trường Rudolph. Chúng ta có thể thoải mái trò chuyện_Fuji chìa tay, ra hiệu mời hai người ngồi xuống

- Vậy thì tốt. Tôi hỏi thẳng luôn nhé! Anh thật ra là ai?

- Chà, cậu vẫn cứ vội vàng như vậy, Toushirou-kun. Anh chỉ là một người bình thường thôi.

- Nói dối. Người bình thường không thể phát hiện ra thân phận của chúng tôi_Toushirou nổi cáu. Đến lúc này mà hắn còn muốn bỡn cợt cậu.

- Anh không nói dối_đôi mắt xanh sắc sảo mở ra đầy nghiêm túc_Anh cũng không hiểu tại sao mình lại có khả năng này, nhưng anh có thể xác định được thân phận của bất kì người nào mà anh tiếp xúc. Chỉ trừ những người có phép thuật thuộc loại thượng thừa thôi.

Hinata mở tròn mắt. Toushirou có vẻ vẫn nghi ngờ. Làm sao một người bình thường lại có thể có khả năng cảm nhận phép thuật mà chỉ những ninja cấp cao mới có được.

- Tin hay không thì tùy các cậu. Dù sao thì cũng không ảnh hưởng đến anh. Anh chẳng qua là vì thấy hứng thú với các cậu thôi.

- Hứng …hứng thú ?_Hinata ngơ ngác, không hiểu

- Anh trả lời nghiêm túc chút đi !_Toushirou đang cố kiên nhẫn. Nếu không phải vì Hinata thì cậu đã đập cho tên này một trận.

- Thật ra quanh ngôi trường này Tsunade-sama đã giăng một kết giới đặc biệt, có thể nhận biết thân phận của bất kì ai bước qua nó. Đó cũng là cách bà ấy bảo vệ ngôi trường khỏi sự xâm nhập của ninja. Các cậu hiểu rồi chứ ? Bà ấy biết rõ các cậu là ninja ngay từ đầu nhưng vẫn để các cậu vào trường và đối xử như những học viên khác. Anh nghĩ chắc chắn phải có một lý do đặc biệt nào đó. Lúc gặp các cậu, anh đã rất ngạc nhiên.

Vậy là lại thêm một người nữa biết rõ thân phận của họ. Dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng cả hai không khỏi ngỡ ngàng. Vậy Tsunade cố tình giữ các cậu lại trường làm gì ? Itachi-sensei biết tại sao không nói ? Còn những ai ngoài ba người này phát hiện ra họ ?

- Trước khi anh về nhà, Itachi-sensei có gặp anh và nhờ anh chuyển lời đến mấy đứa “Sau khi xong nhiệm vụ sắp tới hãy đến phòng Hiệu trưởng các em sẽ hiểu tất cả.”

Quả nhiên là ông thầy đó biết chuyện, thậm chí còn đoán được họ sẽ đi tìm Fuji. Nhưng tại sao lại biết rõ như vậy ? Không lẽ họ bị theo dõi ?

- Thực ra cách đây một tháng, chính Itachi-sensei là người đã tiết lộ cho anh biết về kết giới đặc biệt của Tsunade-sama. Thầy đã nói với anh “Sau này em sẽ gặp những vị khách rất đặc biệt. Lúc đó hãy dùng khả năng của em chỉ dẫn cho họ.”Anh đoán là thầy muốn nói đến các cậu.

Lại là Itachi. Rốt cuộc thì ngôi trường này đang có âm mưu gì ?

- Em cảm ơn anh !_Hinata cúi đầu_Về sau còn phải nhờ anh giúp đỡ nhiều.

Toushirou tròn mắt nhìn Hinata. Cô nàng này lại đang nghĩ cái quái gở gì nữa đây ? Không lẽ chỉ như vậy mà đã tin tất cả những gì tên này nói sao ?

- Hitsugaya-kun, tớ nghĩ chuyện gì đến cũng phải đến thôi. Đằng nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ ngày mai mới có thể biết câu trả lời.

- Cô …lúc nào cũng liều lĩnh như vậy.

Toushirou thở dài, đứng dậy và bỏ ra ngoài.

Hinata nhìn Fuji mỉm cười. Không hiểu sao cô có cảm giác thật nhẹ nhõm dù đã gặp liên tục những biến cố như vậy. “Ngay cả khi phía trước là một ngõ cụt, nhưng chỉ cần thấy một tia sáng thì chắc chắn vẫn còn cách để đến được nơi ngập tràn ánh mặt trời”. Đúng như vậy. Cô sẽ vẫn tự tin bước tới cho dù là gì đang đợi mình phía trước.

. . .

Nhiệm vụ đội 8 lần này là theo dõi và bắt quả tang một Wizard bị nghi ngờ dùng phép thuật lấy cắp tiền của khách du lịch. Địa điểm nghi ngờ nhiều khả năng gây án nhất chính là lễ hội Genki tại công viên Sakura_công viên trồng Sakura lớn nhất Tokyo.

Lễ hội Genki tổ chức vào ngày 15 và 16/4 hàng năm. Lễ hội Genki năm nay được xem là có quy mô lớn nhất từ trước tới nay. Có hơn 3000 cây anh đào trồng trong công viên Sakura. Khuôn viên lại cực kì rộng rãi nên đã thu hút được hàng ngàn du khách đến với nơi này. Đội 8 cải trang thành những nhân viên phục vụ lễ hội, phân ra khắp nơi để tìm kiếm đối tượng.

Ngay từ đầu Toushirou đã xác định nhiệm vụ lần này khó khăn hơn những nhiệm vụ trước kia rất nhiều. Lễ hội Genki là một lễ hội rất lớn nên chắc chắn Kurosagi phải cử ít nhất hai tiểu đội đến để hỗ trợ cảnh sát bảo vệ. Nhiệm vụ lần này của đội 8 là bắt một Wizard, nếu hành động không cẩn thận sẽ bị Kurosagi bao vây và bắt lại. Chưa kể đến Hunter còn có thể xuất hiện.

. . .

Sasuke và Neji cũng hòa vào dòng người nườm nượp đến ngắm hoa anh đào. Họ đã thuê một tấm bạt và chọn ngồi dưới một bóng cây lớn.

- Ồn ào quá ! Nếu không phải vì nhiệm vụ thì tớ đã chẳng thèm đến cái lễ hội vớ vẩn này. Nhiều người như vậy thì ngắm hoa có gì vui chứ ?!_Sasuke tỏ vẻ cáu kỉnh

- Ừm_Neji có vẻ lo lắng_Chưa nói đến chuyện đó vội. Hai thằng đàn ông đi chung ngồi ngắm hoa thế này có bị xem là kì quặc không nhỉ ?

Nghe vậy Sasuke chợt giật mình nhìn xung quanh. Khắp nơi đều thấy khách ngắm hoa anh đào đi theo gia đình, hoặc là có đôi có cặp cả. Có khá nhiều ánh mắt nhìn họ hiếu kì. Sasuke cảm thấy có đôi chút ái ngại.

- Mặc kệ đi ! Chúng ta chỉ mới là học sinh, sẽ chẳng vấn đề gì đâu.

- Chắc chắn là có vấn đề chứ.

Sasuke và Neji kinh ngạc khi nhìn thấy Karin đứng cạnh họ từ lúc nào. Cô ta tỏ ra rất vui và sà xuống ngồi ngay cạnh Sasuke.

- Đã đi ngắm hoa anh đào thì chỉ ít cũng nên có một cô gái cùng đi, nếu không sẽ bị xem là có vấn đề đó. Nếu các cậu tạm thời chưa có ai thì cho phép tớ ngồi chung nhé !

- Không có thì tôi cũng không cần đến cô. Đi ra đi !_Sasuke ngồi dịch ra

- Kìa, sao cậu lại thế ? Cậu không thấy mọi người đang nhìn các cậu với ánh mắt hiếu kì sao ? Cậu đâu có thích thế, vậy thì phải cho tớ ngồi đây chứ_vừa nói Karin vừa xích lại gần hơn Sasuke_Hội trưởng không nghĩ vậy sao ?

- Tôi không muốn ép Sasuke. Nếu cậu ta đã không thích thì cậu đừng cố ép. Cậu ta mà tức lên thì cậu chỉ có đường chết. Cả tôi cũng không cản được _Neji ngước lên nhìn những đóa Sakura đang khoe sắc, hoàn toàn không để tâm đến nữa

Karin mỉm cười, đứng dậy. Cô thừa hiểu có tiếp tục cũng chẳng ích gì, chỉ vẫy tay chào rồi bỏ đi.

- Taicho đã nghe cả rồi chứ ?_Karin để tay lên tai nghe_Tuy nhiên tôi chưa thấy Sai và Itachi.

- Tôi đã thấy Sai ban nãy. Hắn đóng giả một người bán dù và bạt phục vụ lễ hội_cậu điều chỉnh tần số_Hyuuga, Konan, đã nhận diện được đội 2 và 3 Kurosagi. Tình hình căng đấy. Hai tiểu đội này đều rất mạnh trong liên mình.

Hinata thở mạnh, mặc dù thực sự không lấy làm ngạc nhiên. Cô cũng đã đoán một nhiệm vụ lớn như thế này tại Tokyo thể nào đội 2 cũng được tham gia.

- Taicho tả sơ qua cho tôi biết về diện mạo của các thành viên đội 3 được không ? Tôi chưa từng gặp qua họ ?

- Ngoại trừ Hyuuga Kou thì những người còn lại cô đều biết mặt cả đấy. Đội trưởng Yuuhi Kurenai, các đội viên Shiraishi Kuranosuke và Yamanaka Ino.

Khay nước trên tay xém chút nữa rơi xuống đất. Trái tim cô gần như đã nhảy ra khỏi lồng ngực sau khi nghe những cái tên đó. Vẫn biết thành viên của Kurosagi có rất nhiều người là học sinh của học viên của Học viện Tokyo, nhưng cứ mỗi lần nghe đến tên của họ khi làm nhiệm vụ đều khiến cô bàng hoàng và đau đớn.

- Tôi biết rồi.

Lúc nãy trong lúc phục vụ cô đã nhìn thấy Kurenai-sensei_giáo viên phụ trách môn Lịch sử Học viện Tokyo_ngồi lẫn trong nhóm khách du lịch. Cô ấy có lẽ chưa nhận ra cô cũng có mặt ở đây. Ino và Shiraishi không biết đang ở đâu.

- Ủa, có phải Hyuuga Hinata đấy không ?

Hinata giật mình ngước lên. Mãi suy nghĩ cô không nhận ra người mình đang phục vụ là ai.

- Dino-san ?_Hinata kinh ngạc_Anh cũng ở đây ?

Anh chàng người Ý điển trai nở nụ cười vô tư thường thấy.

- Ừ. Anh phải cố giải quyết công việc thật nhanh để có thể đến Nhật đúng lễ hội Genki đấy. Mà sao em lại ở đây trong bộ dạng này ?

- Dạ, em đi làm thêm. Em rất vui khi gặp anh ở đây.

- Đi làm thêm à ?_Dino rất ngạc nhiên, kéo tay Hinata ngồi hẳn xuống cạnh mình_Em đang gặp khó khăn à? Cần gì em cứ nói, anh có thể giúp.

Hinata khá bất ngờ. Cô ấp úng trả lời :

- A. Khô …không cần đâu ạ. Em có thể tự lo được mà.

- Thực sự không cần anh giúp gì sao ?_Dino vẫn tỏ ra lo lắng

- Không cần đâu ạ_cô cười thật tươi_Càm ơn anh đã lo.

- Em giỏi thật đấy. Vừa học vừa làm, chả bù với Kyoya.

Em chẳng qua là bất đắc dĩ thôi. Mà sao lại so sánh em với anh ta được nhỉ ?”, cô tự hỏi.

- Nhắc đến Kyoya, anh có việc muốn nhờ em giúp. Được không ?

Hinata ngạc nhiên.

. . .

Toushirou đang nhìn chăm chăm vào một gian hàng tổ chức ném phi tiêu trúng thưởng. Phần thưởng đủ loại, từ nước uống, thú bông, giày, túi xách, ...Tất cả những phần thưởng đó đều được ghi trên một hình tròn lớn, và nó được quay liên tục. Chỉ cần ném phi tiêu trúng vào một trong những ô phần thưởng trên hình tròn đó, trúng cái nào được cái đấy. Những người tham gia thử sức rất đông, có rất nhiều phi tiêu được ném ra nhưng chẳng cái nào trúng vào ô phần thưởng lớn cả, cố lắm cũng chỉ xém trúng mà thôi. Đứng xem ở ngoài như Toushirou cũng thấy bứt rứt. Sao ai nấy đều ném dở như vậy ? Cậu không hứng thú với mấy phần thưởng lớn. Cậu chỉ chú ý đến con mèo bông màu trắng to gần bằng cơ thể đứa bé 3 tuổi. Từ sau khi gặp con Hibird của Hibari, Hinata cứ khen tấm tắc nó suốt. Cậu đoán cô ấy thích những con thú nhỏ dễ thương. Nếu nhận được thứ này chắc phải vui lắm.
Toushirou đỏ mặt. Cậu vừa mới nghĩ cái gì kì quặc vậy ?

- Taicho, sao ngài không thử ném xem ? Tay ném của ngài là số một mà.

- Konan_Toushirou ngạc nhiên nhìn quanh_Cô đang ở đâu vậy hả ?

- Taicho chần chừ gì nữa. Ném đi rồi mang quà về tặng người ta. Tôi ủng hộ.

- Lo việc của cô đi_cậu nạt

Ai thèm tặng quà cho cô ta chứ ! Chẳng qua cậu tò mò thôi. Chỉ là tò mò.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét