Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

Phần 22: Sự trở lại của thiên thần


- Hinata, cậu khóc đấy à?_Sakura ngạc nhiên khi thấy cô bạn thân chạy đến với nước mắt đang chảy đầm đìa

- Hả? Tớ ..._Hinata rờ tay lên gương mặt ướt đầm. Cứ ngỡ là đã dừng được vậy mà cứ chảy mãi thế này. Cuộc gặp gỡ kì lạ vừa rồi đã khiến những cảm xúc trong lòng cô tuôn trào không thể kiểm soát.

Hinata ôm chầm lấy Sakura òa khóc nức nở. Sakura sững lại trong một chốc rồi cũng bật khóc. Kiba và Shino chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn.

. . .

Ở mảnh đất Iwa bao quanh toàn núi đã cheo leo, hiểm trở cũng xây dựng được những khuôn viên rộng rãi, mát mẻ cho mọi người nghỉ ngơi và cho trẻ con vui đùa. Kou đã dành cho những người bạn trẻ ngồi với nhau ở một trong những nơi như thế trước khi quay về phủ Mochitsuki.

- Cậu gầy đi nhiều quá! Phải giữ gìn sức khỏe chứ!_Sakura nắm chặt lấy bàn tay Hinata, màu lục bảo trong mắt đã tối đi nhiều

- Tớ không sao đâu.

- Tớ đã nghe Kou-san nói. Trong đầu cậu lúc này chỉ có trả thù thôi phải không?

Hinata quay qua nhìn Sakura, vẫn bằng màu mắt trắng đặc trưng của tộc Hyuuga nhưng không còn trong suốt, thuần khiết nữa, mà đùng đục của sắc đỏ lửa hận. Cô trả lời bằng giọng lạnh băng:

- Đúng vậy.

- Hinata, cậu …_Sakura sững sờ, cả Kiba và Shino đều đứng dậy_Tại sao lại trở nên thế này?

- Tớ không thể để cậu ở lại mảnh đất này thêm một ngày nào nữa. Mau theo bọn tớ trở về Konoha!_Kiba nói lớn, gương mặt đã đỏ gay vì giận dữ. Akamaru cũng sủa lên hưởng ứng.

- Tớ chưa thể trở về được!

- Hinata, cậu không có lựa chọn đâu. Bọn tớ theo lệnh Hokage-sama đến đây để đón cậu về Konoha_như để thể hiện rõ hơn lời nói của mình, Shino dùng dây chakra được bao bọc bởi hàng triệu con côn trùng quấn chặt người Hinata.

- Thế này mà gọi là đón sao, Shino-kun? Mau thả tớ ra!

- Đúng vậy. Ban đầu bọn tớ chỉ định khuyên cậu, nhưng với một kẻ bây giờ chỉ chứa đầy thù hận như cậu thì có khuyên cũng vô ích. Bọn tớ sẽ bắt cậu về!

- Các cậu thật quá đáng! Các cậu không phải là bạn của tớ!

- Hinata, cậu hãy bình tĩnh lại!_Sakura ôm lấy cô bạn gái, đôi mắt rưng rưng chực khóc_Mọi người đều rất lo lắng cho cậu. Hyuuga-sama đã định cử người đi đón cậu về, nhưng Hokage-sama sợ cậu khó xử nên mới lệnh cho bọn tớ đi.

Hai đồng tử khẽ rung lên. Không ngờ Hokage-sama đã nghĩ cho cô đến vậy. Quả thực cô không muốn đối mặt với tộc Hyuuga lúc này.

- Xin cậu ...hãy trở về là Hinata của trước kia! Tớ rất sợ cậu lại đi vào vết xe đổ của Sasuke-kun_người Sakura run lên không ngừng_Hận thù chỉ mang lại đau khổ thôi. Cậu đã từng hứng chịu hậu quả của nó rồi kia mà ...Hãy nghĩ đến những người đã luôn lo lắng cho cậu ...và cả Neji-san nữa. Anh ấy chắc chắn không muốn nhìn thấy người mà mình yêu thương trở nên như thế này đâu.

Những giọt nước mắt bỗng nhiên ứa ra chảy dài xuống hai má.

Đối với tôi thời gian mười năm sống trong hận thù đó thật đen tối, nhưng nó là một phần cuộc đời tôi. Tôi sẽ không bao giờ để mình quay lại cuộc sống địa ngục đó nữa. Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng nhất định sẽ vượt qua …Sama hãy luôn ở bên tôi nhé! Chỉ cần được nhìn thấy sama, tôi sẽ luôn tự răn mình để không bao giờ được làm tổn thương sama một lần nữa.”

Sama đừng bận tâm về tên của mấy con cá đó. Tôi thấy rất thú vị. Nếu muốn sama có thể kể với chúng về tôi. Tôi nghĩ mình sẽ vui lắm đấy!

Shino từ từ tháo dây côn trùng ra khỏi người Hinata.

Những giọt nước mắt chảy ào ào ra như suối, thêm cả những tiếng “ư ư” thoát ra từ kẽ răng. Cảm xúc dâng lên không ngừng nhấn chìm lòng hận thù xuống đáy vực sâu. Hình ảnh của anh, giọng nói, tiếng cười của anh ùa vào chiếm giữ tâm trí, gặm nhấm trái tim vốn đã rỉ máu. Thời gian qua cô đã cố dùng lòng hận thù của mình để che đậy nỗi đau, nhấn chìm cảm xúc nhưng lại chỉ khiến cho trái tim càng đau hơn, cảm xúc càng dào dạt. Cô không thể để mình đau hơn nữa, không muốn anh nhìn thấy mình như thế này nữa.

Em thật ngốc, Neji-niisan! Em vẫn chỉ là cô bé ngốc của anh mà thôi

Hãy tha thứ cho em!
. . .

Mấy giờ sau, tại phủ Mochitsuki, …

- Cậu vẫn nhất quyết không quay về sao?_Kiba lại làm ầm lên

- Xin lỗi các cậu nhưng nếu chưa bắt được kẻ đã giết Neji-niisan, tớ không thể yên tâm rời khỏi đây.

- Cậu ...Đã nói đến thế mà vẫn chưa tỉnh ra sao?

- Bình tĩnh đã nào, Kiba!_Shino nói_Hãy nhìn kỹ cô ấy đi! Hinata bây giờ đã trở về là Hinata của đội 8 chúng ta rồi.

Kiba vội quay lại nhìn Hinata. Trong đôi mắt cô ấy đã không còn màu đỏ của lửa hận, nhưng lại có màu hồng của niềm tin và sự mạnh mẽ.

- Xin các cậu hãy hiểu cho tớ! Neji-niisan vì đi theo bảo vệ tớ đến Iwa mà mất mạng. Qua thời gian điều tra, tớ đã nhận diện được thủ phạm nhưng chưa có bằng chứng. Tớ thực sự không cam tâm quay về. Nếu các cậu ở trong hoàn cảnh của tớ, các cậu cũng sẽ hành động như tớ thôi. Xin các cậu!

Ba người họ nhìn nhau. Qua ánh mắt dường như tất cả đều có cùng suy nghĩ.

Hinata hồi hộp quan sát từng cử chỉ của các bạn mình. Họ không nói gì cả, chỉ thở dài, rồi quay lại nhìn cô.

- Đành vậy thôi. Không đón được cậu về thì xem như nhiệm vụ của bọn tớ thất bại rồi.

- Nhưng bọn này lại rất ghét thất bại nên bọn này sẽ ở lại đây cho đến khi cậu chịu quay về, phải không Akamaru?

Akamaru sủa lên một tiếng, đuôi ngoe nguẩy vẻ tán thành. Còn Hinata thì lại sợ hết hồn khi nghe những lời vừa rồi. Không lẽ họ muốn làm khó cô?

- Mà ở lại không làm gì thì buồn tay buồn chân_Shino tiếp lời_cho nên bọn tớ sẽ giúp cậu điều tra, coi như một dịp để trau dồi thêm nghiệp vụ.

Hinata vui mừng khôn xiết. Cô chạy ào tới ôm chầm lấy bạn bè như để thể hiện phần nào sự biết ơn vô bờ của mình.

- Ồ, các cậu đã tới rồi à?_Natsume đã trở về_Vừa hay tôi có một thông tin rất thú vị muốn thông báo. Chúng ta có đối tác đấy.

. . .

“Oa...”, Kakashi vươn vai, rồi đấm thùm thụp vào lưng cho bớt mỏi. Giờ thì anh đã hiểu được tâm trạng của Tsunade-sama khi phải đối mặt với cả đống công văn chất cao hơn núi thế này. Không biết đến bao giờ mới giải quyết xong hết được.

- Hokage-sama!_Iruka đẩy cửa bước vào. Trán anh lấm tấm mồ hôi, quần áo thì xộc xệch cứ như vừa đi vật lộn ở đâu về vậy.

- Có chuyện gì thế?

- Bọn họ lại đến rồi. Tôi nghĩ lần này ngài nên tiếp họ thì hơn.

Kakashi thở dài. Đã mấy ngày nay, hôm nào tiểu đội Guy cũng đến phòng Hokage đòi gặp. Anh thừa biết họ muốn xin điều gì nên kiếm cớ khất lần, nhưng đâu thể cứ trốn mãi được.

- Thôi được. Anh cho họ vào đây.

Iruka cúi đầu bước ra ngoài. Chưa đầy một giây sau đã thấy ba người đó chạy xộc vào. Dĩ nhiên lí do họ đến vẫn là ...

- Kakashi, cậu phải cho chúng tôi đi Iwa trả thù cho Neji! (Iruka đã nói cả trăm lần nhưng chưa bao giờ Guy chịu gọi là Kakashi là Hokage-sama cả)

- Tôi đã nói rồi. Bây giờ chưa phải lúc.

- Vậy thì đến bao giờ mới là lúc? Chúng tôi không thể đợi thêm được nữa!

- Hokage-sama, hôm nay cho dù ngài không đồng ý thì chúng tôi vẫn sẽ đến Iwa_Tenten nói dứt khoát. Lee hét to một tiếng như để thể hiện sự quyết tâm cao độ.

- Mấy người thật là ..._Kakashi đứng dậy_Tôi có nói là không cho mấy người đi đâu, nhưng vụ án của Neji-kun tôi đã có kế hoạch hành động cụ thể. Cái bây giờ cần là thời cơ. Đến lúc đó thì không cần mấy người phải nài nỉ tôi cũng sẽ lệnh cho đi Iwa ngay.

Tiểu đội Guy đứng ngẩn ra vì sửng sốt, phải mất một lúc lâu mới định thần lại được.

- Cậu nói thật chứ?

- Hokage được quyền giỡn chơi sao? Đâu phải tôi vô cớ để đám Sakura đi Iwa. Hãy kiên nhẫn đợi thông tin từ chúng, kết hợp với thông tin từ làng Takumi. Đến lúc đó chúng ta sẽ hành động.

. . .

Với côn trùng của Shino, khoảng một giờ sau đã khôi phục được nguyên trạng của hình vẽ trên tảng đá. Đó là chữ “Ukai” màu xanh non, trùng với màu trang phục ninja của những kẻ đã giết Neji.

- Xem ra bọn Mikage còn có lực lượng bên ngoài làng. Trang phục của chúng có lẽ là màu xanh đen, còn của tộc Mikage là màu xanh non. Chúng ta cần phải điều tra xem chúng là ai và từ đâu tới, có đúng cũng cùng tộc Mikage không_Shino kết luận

- Cần phải gửi thông tin này đến làng Takumi cho Sasuke. Nhiều khả năng những kẻ đã cướp vũ khí hơn một năm trước cũng mặc áo màu xanh non. Nếu vậy là chúng ta có thêm bằng chứng rồi.

- Liệu chúng ta có thể tin tưởng được người tên Hotaru đó không?

- Tôi cũng không rõ lắm, nhưng cô ta thật đáng ghét_nhớ lại Natsume vẫn còn thấy bực mình

- Natsume-san, liệu tôi có thể gặp cô ấy không?

- Tôi e là khó đấy. Cô ta nói khi nào cần cô ta sẽ tự khắc xuất hiện, không cần phải tìm.

- Không sao. Nếu gặp lại cô ấy anh cứ nói là tôi muốn gặp.

- Cậu định làm gì vậy, Hinata?

- Tớ không biết bọn họ định làm thế nào nhưng điều tra nội bộ tộc Mikage là rất nguy hiểm. Ngoài ra, muốn điều tra những tên ninja bí hiểm kia không có cách gì khác là phải ra ngoài làng. Nếu có người thu hút sự chú ý của Izumo thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn. Và tớ sẽ là người làm việc đó.

Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014

Phần 21: Đối tác


Hinata rất bất ngờ, ngượng ngùng đỏ mặt. Nói “mượn vai” nghĩa là thế này ?

- Tôi và Nonoko là anh em cùng cha khác mẹ. Cha tôi trong thời gian chung sống với mẹ tôi đã dan díu với một người đàn bà khác, ...chính là mẹ của Nonoko. Ông ta không biết xấu hổ, lại còn một mực đòi đưa người đàn bà đó về mặc cho mẹ tôi hết lời can ngăn. Quá đau khổ và uất ức, bà đã treo cổ tự vẫn. Lúc đó tôi chỉ mới 4 tuổi.

Hinata quá bàng hoàng và kinh ngạc, không chỉ vì tuổi thơ đau khổ của Natsume mà còn vì người trưởng tộc điềm đạm và hiền từ đó lại có thể là người tệ bạc như thế sao?

- Tôi hận ông ta, hận mẹ con người đàn bà đó... Nhưng nhìn Nonoko lúc nào cũng vui vẻ hồn nhiên lại khiến lòng tôi ấm lại. Tôi không ghét nó nhưng cũng không thể nào thân thiện với nó được. Tôi lúc nào cũng cư xử lạnh lùng với Nonoko và con bé cũng chẳng ưa gì tôi. Vậy mà ...vừa nghe tin con bé biến mất, nghĩ rằng con bé cũng sẽ bị giết như Neji, chân tay tôi rụng rời, lòng đau đớn như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào ...Tôi thật ngốc quá!

Anh đúng là đồ ngốc! Những thứ mà anh mải miết tìm kiếm bao lâu nay lại đang hiện hữu ngay trước mắt anh. Chỉ đến khi mất đi chúng, anh mới bàng hoàng nhận ra thì đã quá muộn rồi.

- Không biết niisan đã bao giờ nghĩ như anh chưa? ...Trước đây, vì một vài chuyện đã xảy ra mà anh ấy đã rất hận tôi, thậm chí đã một lần suýt giết chết tôi. Còn bây giờ quan hệ của chúng tôi thế nào ...anh đã thấy rồi đấy.

Natsume không tỏ thái độ quá ngạc nhiên. Anh chỉ mỉm cười và nói:

- Tôi tin chắc không ít lần Neji đã có suy nghĩ như vậy.

Hinata mỉm cười, khẽ nhắm mắt hồi tưởng lại những kỷ niệm trong quá khứ. Có thể đúng như Natsume nói, không chỉ một mà nhiều lần Neji đã từng nghĩ rằng mình là đồ ngốc khi đối xử tệ với cô. Và cô …cũng thật ngốc. Mãi đến sau khi mất anh, cô mới nhận ra anh quan trọng với mình đến nhường nào. Nếu được làm lại từ đầu, cô sẽ không bao giờ để anh rời xa mình nữa. Cô sẽ mãi mãi ở cạnh anh, chăm lo cho anh.

Nếu được làm lại từ đầu ...

. . .

Từ sáng sớm, người trong phủ Mochitsuki đã chia nhau tỏa khắp làng tìm kiếm cô tiểu thư của họ. Nhưng cả một ngày, đã tìm khắp mọi ngóc ngách, hỏi đủ chỗ vẫn không tài nào tìm được chút gì, cứ như thể cô gái bị bốc hơi vậy. Ngày hôm sau, Natsume đã phải mượn đội Tìm kiếm_hiện đang lo vụ án của Neji_giúp tìm Nonoko.

- Dù đã có người cố gắng xóa dấu vết nhưng rõ ràng ở đây đã xảy ra một trận chiến nhỏ_sau khi sử dụng ong và rắn đánh hơi, đội Tìm kiếm đã khẳng định như vậy

- Các anh tìm thấy mùi của cô ấy chứ?

- Chỉ chút ít thôi. Hầu như bị xóa sạch rồi_một người shinobi có vẻ là đội trưởng, nói với Hinata_Hyuuga-san, có thể cho tôi mượn Byakugan một lúc chứ?_anh ta nháy mắt lém lỉnh_Đây cũng là một dịp tốt để chúng tôi có thể học hỏi nhiều hơn về nghiệp vụ tìm kiếm của chuyên gia làng Konoha đấy!

- Dĩ nhiên là được. Trăm sự nhờ các anh.

Hinata sử dụng Byakugan tập trung vào những vị trí mà đội Tìm kiếm nói. Họ cũng giảng giải tỉ mỉ cho cô cách phân tích các dấu vết tại hiên trường. Đây quả thực là một buổi luyện tập rất tuyệt. Hinata tin rằng nó sẽ giúp mình nhanh chóng phá được vụ án của Neji.

- Tôi nghĩ các vị đừng lo lắng quá. Có vẻ như cô bé ấy thực sự bị truy sát nhưng đã có người cứu rồi, mặc dù chúng tôi chưa thể xác định được vị trí của cô bé hiện thời.

Tất cả mọi người ôm lấy nhau vui mừng khôn xiết.

Nonoko còn sống. Vậy là quá tốt rồi.

- Phải rồi. Chúng tôi mới tìm được một thứ rất lạ gần hiện trường vụ án của Neji-san. Các vị cùng đi xem nhé!

. . .

Thứ mà đội Tìm kiếm nói nằm cách hiện trường vụ án đến 5 dặm (thảo nào tìm không thấy), nhưng nếu xét theo vị trí đứng của Neji thì nếu nhìn thẳng bằng Byakugan chắc chắn sẽ đến được đây. Đó là một tảng đá lớn nằm ở bìa rừng, đội Tìm kiếm đã phát hiên dưới chân nó có mùi của màu vẽ. Hình như có ai đó đã vẽ lên tảng đá, nhưng mưa trút xuống đã rửa trôi mất màu, chỉ còn sót lại chút ít kẹt dưới chân.

- Khả năng của chúng tôi không thể phục hồi lại nguyên trạng màu sắc cũng như hình dạng của nó. Tôi sẽ báo lại việc này với Tsuchikage-sama xin viện trợ.

- Không cần đâu. Từ lúc này bọn tôi sẽ tự lo. Cảm ơn các anh nhiều lắm. Ngày mai các bạn tôi đến rồi. Họ đều là những chuyên gia tìm kiếm siêu hạng đấy!_Hinata cười nhẹ, một nụ cười tự tin và bí ẩn. Dường như trong cái đầu của cô gái nhỏ bé đang mang đầy quyết tâm trả thù này có một kế hoạch rất lớn dần hình thành.

. . .

Bầu trời hôm nay trong xanh không chút gợn mây, nhưng không khí thì lại oi đến khó hiểu. Natsume chợt nghĩ đến Hinata. Dù đã thử nhiều lần nhưng anh vẫn không thể nào lay động được trái tim gần như đã chết của Hinata. Cô ấy chỉ trở về đúng vẻ hiền dịu của mình khi nhắc đến Neji mà thôi, sau đó ánh mắt lại trở nên lạnh lùng và bất cần. Ánh mắt hôm qua của Hinata khiến anh rất lo lắng. Hình như cô ấy dang dự liệu cho một kế hoạch nào đó, nhưng anh hỏi thì cô ấy không nói. Natsume quyết dịnh phải bàn với Kou gặng hỏi bằng được Hinata. Nếu để cô ấy hành động một mình không chừng lại nối gót Neji thì anh biết sống làm sao!

- Xin lỗi! Anh là Mochitsuki Natsume phải không?

Đứng chặn đường Natsume là một cô gái xinh đẹp, tóc ngắn màu hạt dẻ, đôi mắt tinh anh, sắc sảo và đầy tự tin. Hình như cô ta không phải người làng này.

- Đúng. Tôi là Mochitsuki Natsume. Cô là ai?

- Tôi là người đã cứu em gái anh_không để Natsume có cơ hội thốt lên, cô gái tiếp lời_Chúng ta cần thương lượng một chút. Anh đi theo tôi!

. . .

Hinata xem đồng hồ đã mấy lần. Theo lịch trình xuất phát thì giờ này đáng lẽ các bạn Konoha đã phải đến nơi rồi mới đúng. Hinata đang rất sốt ruột. Dấu vết trên tảng đá đó ngoài Shino ra thì không ai có thể khôi phục được nguyên trạng. Ngó thấy một tiệm tạp hóa mở bên đường, Hinata bảo Kou đứng đợi còn mình vào đó mua vài thứ.

- Quý khách cần gì ạ?_nữ chủ quán trẻ trung, hoạt bát, đon đả cúi chào

- Tôi muốn mua thức ăn cho cá. Loại viên tròn nhỏ ấy.

- Vâng. Quý khách đợi một chút! Yui, anh lấy giúp em một hộp viên thức ăn cho cá nhé!

- Được rồi!_tiếng người con trai vọng ra từ bên hông nhà

. . .

Quá bất ngờ, quá sửng sốt. Đến bây giờ khi đứng trước mặt cô gái tự xưng là ân nhân đã cứu em gái mình ở một nơi khá vắng vẻ, Natsume vẫn cảm thấy ngờ ngợ. Chẳng lẽ tìm được Nonoko dễ dàng thế?

- Anh không tin tôi đã cứu em gái anh phải không?_cô gái lạ mặt liền rút trong tay áo ra một chiếc vòng đeo tay bằng bạc đưa cho Natsume_Anh nhìn kỹ xem đây có đúng là đồ của Nonoko-sama không?

Chiếc vòng tay bằng bạc sáng loáng, được chạm khắc hoa trà tinh xảo, đúng là chiếc vòng Nonoko luôn đeo bên người. Natsume mừng muốn phát khóc.

- Để tôi giới thiệu, tôi là Hotaru. Tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.

- Em gái tôi vẫn khỏe chứ? Nó có bị thương không?

- Cô ấy không bị sứt mẻ gì cả_Hotaru nhíu mày, có vẻ khó chịu và sốt ruột_Chúng ta đi vào vấn đề chính được chưa?

- Hả? Ơ ...ờ_Natsume khá “sốc”. Vị ân nhân này tình cách thật kì lạ, không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác gì cả. Cô ta dường như cũng quá tự tin.

- Tôi và anh có chung một kẻ thù là Mikage Izumo. Tôi muốn anh hợp tác với tôi vạch mặt hắn.

- Cô cũng có thù với Izumo à? Là gì thê?

- Chuyện đó anh không cần biết. Chỉ cần anh đồng ý hợp tác với tôi là được.

- Này, cô ngạo mạn quá rồi đấy! Cô đừng tưởng cứu được em gái tôi là muốn làm gì thì làm nhé!_Natsume thực sự tức giận. Anh chưa từng thấy ai ngông cuồng như bà cô này, cứ như mình ở trên tất cả vậy.

Hotaru chỉ cười, có vẻ không mấy bận tâm đến thái độ giận dữ của Natsume.

- Tùy anh nghĩ. Việc này chỉ có lợi cho anh thôi. Nếu anh giúp tôi thì cả hai chúng ta đều tóm được kẻ thù, và anh còn sớm gặp được em gái mình an toàn.

Hình như cô ta chỉ cứu Nonoko vì mục đích bản thân chứ chẳng phải nghĩa hiệp gì. Ở với một kẻ như thế này Nonoko làm sao mà an toàn được!

- Vậy cô muốn chúng ta hợp tác thế nào?

- Chúng tôi sẽ lấy thông tin nội bộ tộc Mikage, còn các anh sẽ tìm cách thu thập thông tin về những hoạt động của chúng ở bên ngoài làng. Chúng ta trao đổi thông tin cho nhau.

- Cô nói “chúng tôi” tức là ngoài cô ra vẫn còn có người khác?

- Phải. Tôi còn một cô em gái và chồng chưa cưới của nó.

. . .

Sau một lúc, Hinata thấy một người thanh niên đeo tạp dề từ trong nhà bước ra. Đôi mắt trắng mở to vì sửng sốt và bàng hoàng.

Tại sao ...”

Người thanh niên còn rất trẻ, cao ráo và tuấn tú vô cùng. Mái tóc màu bạc xõa ngang vai, đôi mắt đen tuyền sâu thăm thẳm, và đôi mắt đó cũng đang nhìn Hinata kinh ngạc.

Không đúng. Đôi mắt, mái tóc, giọng nói, kể cả cái tên cũng khác, nhưng tại sao …tại sao cô vẫn cảm thấy người thanh niên đó giống anh ấy đến vậy? Giống nhau một cách lạ kì.

Hai đồng tử rung lên bần bật. Những cảm xúc dồn nén tích tụ như ngọn lửa đã lụi tàn này lại bùng cháy dữ dội như muốn thiêu đốt tất cả. Những giọt nước mắt đua nhau chảy ra ngoài không sao ngăn nổi.

- Quý khách! Quý khách sao vậy?_cô chủ quán lo lắng lay mạnh vai Hinata

- Anh ...anh ta là ..._Hinata nhìn người thanh niên đang tiến đến gần mình

- Đây là Yui, chồng sắp cưới của tôi đấy! Cô biết anh ấy à?

- Ơ, không_cô đưa ống tay lau vội những giọt nước mắt, rồi lại ngẩng lên nhìn người được gọi là Yui đó lần nữa như để xác định lại. Quả thật là vẻ ngoài rất khác, anh ta cũng có vẻ điềm tĩnh như chẳng hề quen biết gì cô.

Anh ta không phải. Đúng là không phải mà, nhưng tại sao những cảm xúc của mình vẫn không ngừng lại?

- Đây là hộp thức ăn cho cá mà cô cần_Yui đưa một cái hộp nhỏ hình chữ nhật cho Hinata, nhìn cô lo lắng_Cô thực sự không sao chứ?

- Tôi ...tôi không sao. Chỉ là ...anh rất giống người anh trai đã mất của tôi, cho nên ...

- Tôi giống lắm sao?

- Không ..không hẳn là giống, nhưng …khi vừa nhìn thấy anh không hiểu sao tôi ...tôi lại nghĩ ngay đến anh ấy. Hai người có điểm gì đó thực sự ...thực sự rất giống nhau.

Hinata-sama! Họ đến rồi này!”, tiếng Kou gọi lớn bên ngoài.

- Tôi ...tôi phải đi rồi. Cảm ơn hai người nhé!_Hinata cúi chào rồi vội vã bỏ đi

- Đợi đã! Cô chưa trả tiền!

- Ô, xin lỗi, xin lỗi! Bao nhiêu vậy?

- 200 yên ạ.

Hinata rút vội vàng một cách hấp tấp ví tiền của mình cứ như đang muốn chạy trốn cái gì đó, vơ lấy một tờ đặt vội lên bàn rồi chạy đi.

- A khoan, còn tiền thừa...

- Đừng gọi nữa, Hamaji! Cô ấy sẽ còn quay lại mà.

Hamaji ngạc nhiên nhìn Yui. Đôi mắt anh đang dõi theo cô gái ấy.

Rất đỗi thân thương.