Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Phần 25: Tham vọng vô đối


Khi bóng đêm phủ xuống bao trùm hoàn toàn ngôi làng, khu vực tộc Mikage trở nên tĩnh lặng, yên ắng đến kỳ lạ. Hai chiếc shuriken cắm trên nóc nhà phủ chính lộ nguyên hình là hai ninja mặc đồ đen kín mít. Sau khi gật đầu ra hiệu, kunoichi niệm ấn rồi tự hóa mình thành nước, chui vào bên trong phủ qua lỗ thông gió. Người shinobi kia thì chuồn ra phía sau phủ.

Có lẽ vì đã canh gác nghiêm ngặt bên ngoài và có lẽ cũng vì là chuyện tuyệt mật nên cạnh phòng họp không có một ai canh gác cả. Căn phòng được thiết kệ khá rộng, nến thắp sáng vừa đủ để nhận mặt từng người. Trên gương mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ căng thẳng đủ biết tầm quan trọng của cuộc họp này.

Người chủ trì cuộc họp là trưởng tộc Mikage Tada, một lão già chừng 60 tuổi nhưng nhìn còn rất khỏe mạnh và lanh lẹ. Những vết sẹo hằn sâu trên gương mặt và cánh tay là một minh chứng hùng hồn của một lão tướng từng xông pha qua nhiều chiến trận.

- Đã có báo cáo của Zenda-san gửi về. Tổng cộng 10.000 vũ khí đã được sản xuất xong_Gin thông báo

Tada gật đầu nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng đến vô cảm, quay qua nói với người con trai duy nhất lúc này đang tủm tỉm cười.

- Nghiêm túc vào, Izumo! Mau trình bày kế hoạch của con đi!

- Hì hì. Con vẫn nghiêm túc đấy chứ. Chỉ là mới nãy gặp chuyện vui quá đấy thôi. Trước tiên mời mọi người xem qua tập tài liệu này.

Izumo đưa cho Gin một chồng giấy để hắn phát cho những người trong phòng mỗi người một bản. Đợi cho đến khi mọi người xem xong hết, Izumo mới nói tiếp:

- Đây là số liệu về toàn bộ lực lượng quân sự của chúng ta tính cho đến thời điểm hiện tại, cộng thêm với lượng vũ khí ở Takumi sắp được chuyển tới. Với lực lượng quân sự lớn mạnh này chúng ta đủ sức đe dọa bất cứ Gakure no Sato nào, kể cả Konoha hay Suna, chứ đừng nói đến Iwa.

- Cậu nói chúng ta sẽ tấn công làng?_một người hỏi, giọng nghe rõ cả tiếng thảng thốt vì bàng hoàng

- Không. Đó là hạ sách. Tôi sẽ dùng tập tài liệu này đưa cho lão già Tsuchikage xem. Tôi chắc là lão ta sẽ giật mình lắm_hắn cười sằng sặc, đôi mắt hiện rõ sự phấn khích tột độ_Lúc đó lão sẽ hỏi “Ngươi muốn gì?”. Và tôi sẽ trả lời “Tôi muốn làm Tsuchikage”.

Tada khẽ mỉm cười. Trước giờ ông vẫn luôn tự hào về bộ óc thông minh của đứa con trai này. Có thể nói nó chưa bao giờ làm ông phải thất vọng cả.

Đâu đó có tiếng thốt lên khe khẽ. Lác đác thấy một vài nụ cười đồng tình, vài cái gật đầu, nhưng cũng không ít người còn hoài nghi, lo lắng.

- Liệu lão ta có đồng ý nhường vị trí Kage cho Izumo-sama không? Ông ta dù gì cũng đã ngồi ở vị trí đó mấy chục năm rồi, không dễ gì chịu khuất phục.

- Đó là dĩ nhiên. Trừ khi ông ta không quan tâm đến tính mạng của những người dân trong làng.

- Liệu ông ta có tin không?

- Cho nên tôi mới đưa cho các vị xem tập tài liệu đó. Tôi đã bố trí sẵn vũ khí hạng nặng ở một vài khu vực đông dân. Tôi sẽ bố trí thêm ở mấy điểm nữa. Sắp tới số vũ khí ở Takumi sẽ được chuyển đến khu vực tập kết của chúng ta. Tôi sẽ lão ta xem tất cả những thứ đó. Nếu lão vẫn không nghe …thì tôi sẽ biểu diễn cho lão xem một màn pháo hoa thật đặc sắc.

Căn phòng vẫn còn rộng rãi nhưng không khí bên trong dường như đang bị ép chặt đến ngột ngạt.

Đôi mắt nâu đỏ mở lớn, dã tâm lộ ra càng nhiều, nhiều đến mức khiến ai nấy đều e ngại nhưng lại không dám chạy khỏi nó. Vì một khi đã nhìn vào nó rồi, cơ thể dường như đã bị khống chế không thoát ra được, càng cố vùng vẫy chỉ càng khiến mình mau chết.

- Tiếp theo, chúng ta sẽ bàn về kế hoạch vận chuyển vũ khí lần sắp tới đây_Tada nói, không khí trong phòng lúc đó giống như một buồng của chiếc thang máy đóng kín đã hoạt động trở lại sau một giờ mất điện.

. . .

Sau khi đưa thành công Yui và Hotaru vào trong phủ, cả nhóm đã kéo nhau vào một quán nước vừa nhấm nháp trà, vừa chờ đợi. Tuy ai cũng ra vẻ thoải mái, không lo lắng gì nhưng kì thực thì trong lòng đều bồn chồn không yên. Natsume liền gợi chuyện:

- Hamaji-san, em gái tôi hiện giờ thế nào?

- Cô bé vẫn rất khỏe mạnh. Anh và mọi người cứ yên tâm.

- Làm sao yên tâm được khi tôi còn chưa được nhìn thấy nó. Nếu cô có ở trong hoàn cảnh của tôi thì liệu cô có bình thản ngồi đây mà nói thế không?

Hamaji nhìn Natsume. Anh đã bắt đầu mất bình tĩnh rồi, nếu cô tiếp tục dùng những lời an ủi kiểu vừa nãy e là anh ta sẽ nổi điên lên mất.

- Không sao, tôi hiểu mà_Konami vội giữ lấy tay Natsume như để kìm chế bớt cơn giận dữ của anh, một mặt nói_Đây là cách tốt nhất để bảo vệ an toàn cho Nonoko-sama. Tai mắt của Izumo ở khắp nơi, nếu lỡ như hắn phát hiện ra nơi ở của cô ấy thì sẽ rất nguy hiểm.

- Ừm. Đúng đấy_Hinata và Kou cũng gật đầu

Nhờ cách cư xử khéo léo và kịp thời của Konami đã giúp Natsume bình tĩnh lại. Anh mỉm cười vỗ vào tay Konami như ý muốn nói “Tôi ổn rồi. Cảm ơn nhiều lắm!”. Konami ngượng ngùng buông tay anh ra.

Hamajii thở một hơi thật nhẹ. Cô không có kinh nghiệm trong những tình huống kiểu này.

- Có tín hiệu rồi đấy!_Hamaji xoay nhẹ dây phone đeo bên tai khi nghe có tiếng rè rè_Chúng ta hành động thôi.

. . .

Cuộc họp đã chấm dứt. Mọi người lũ lượt ra về. Giữa lúc ấy thì có tiếng ai đó kêu lớn “Nhìn lên trời kìa!

Trong cái khoảng không gian tối đen như hũ nút bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng trắng. Cái bóng ấy hình thoi, bay là là ngang qua khu nhà tộc Mikage.

- Các ngươi, mau tóm cái thứ quái dị đó cho ta!_Izumo hét lên

Lập tức kunai, shuriken được phóng tới tấp vào cái bóng trắng đó, phóng cho đến khi nó rách tả tơi, loạng choạng và rơi xuống đất. Lúc ấy bọn họ mới vỡ lẽ ra đó là một con diều bằng giấy.

Sao lại có diều ở đây?”, Izumo tự hỏi và chợt giật mình.

- Mấy tên gác cổng đâu? Có còn ai gác cổng không?_Gin hét lên trước khi Izumo kịp mở miệng

- Dạ, dạ _có mấy người shinobi chạy vào_Chúng tôi vì đuổi theo cái bóng trắng đó cho nên …

- Lũ ăn hại! Các ngươi chết hết đi! Sao lại lơ là như thế hả?!_Izumo gào lên, điên tiết đập cho mỗi tên một phát.

Bọn Natsume! Chỉ có thể là bọn chúng thôi!”, hắn nghiến răng, bàn tay bóp chặt kêu răng rắc, càng nghĩ đến vụ ồn ào lúc chiều hắn càng giận sôi máu, cả người nóng bừng bừng như một ngọn đuốc sống.

- Được lắm, Hinata! Không ngờ em dám đùa giỡn với anh như thế. Anh sẽ không tha cho em đâu!

. . .

Sau khi trở về, Yui và Hotaru đã tường thuật lại toàn bộ nội dung của cuộc họp tộc Mikage cho những người còn lại nghe. Ai nấy đều rất bàng hoàng và sửng sốt không ngờ bọn Mikage lại dám làm chuyện động trời như vậy. Tuy nhiên …

- Việc vừa rồi ồn ào quá, tôi e là hắn đã phát hiện ra có người nghe lén, thế nào cũng thay đổi kế hoạch. Như vậy bao công sức của chúng ta trở thành công cốc à?

- Không đâu. Với tính cách của Izumo hắn sẽ không thay đổi kế hoạch, mà ngược lại hắn sẽ chờ xem chúng ta sẽ ngăn cản hắn như thế nào_Hotaru điềm nhiên nói

- Đúng đấy_Natsume gật đầu tán đồng_Với lại chúng ta đã biết trước kế hoạch của Mikage nhưng không có bằng chứng thì cũng chẳng làm gì được bọn chúng. Izumo là kẻ tự cao tự đại, vốn rất tin tưởng vào kế hoạch hoàn hảo của mình. Hắn sẽ không thay đổi kế hoạch đâu. Tôi rõ hắn quá mà.

- Vậy thì được rồi. Giờ chúng ta phải làm gì?_Hinata hỏi

- Đầu tiên chúng ta phải tìm cho ra số vũ khí mà bọn Mikage đang giấu trong làng và vô hiệu hóa chúng. Việc tìm điểm tập kết vũ khí của Mikage đã có nhóm Sakura lo liệu. Kho vũ khí ở Takumi thì đã có Sasuke rồi. Đợi tin tức từ bọn họ là chúng ta sẽ cùng phối hợp hành động_Hotaru nói

- Ngoài ra chúng ta cần thêm sự trợ giúp từ làng Konoha và cả chính từ Tsuchikage-sama nữa. Việc này xin nhờ Natsume-san và Kou-san_Yui tiếp lời

- Tôi hiểu. Cứ yên tâm_Natsume và Kou cùng gật đầu

- Những vẫn còn một thứ rất quan trọng nữa. Không có nó thì không xong_Hotaru vừa nói vừa ngó chừng Hinata. Thái độ đó khiến Hinata ngạc nhiên và cô nhanh chóng hiểu ra.

- Là tập tài liệu ghi chép toàn bộ lực lượng quân sự của Mikage phải không? Tôi sẽ …

- Không thể được_Natsume cướp lời ngay_Chẳng phải Izumo đã biết là kế hoạch bị lộ rồi sao? Hắn đời nào để cho chúng ta dễ dàng lấy nó chứ! Để Hinata-chan tiếp xúc với Izumo lúc này chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

- Nhưng chẳng phải anh cũng đã nói là hắn đang chờ chúng ta sao? Những gì chúng ta sẽ làm cũng đâu khác gì tự mình chui đầu vào rọ chứ?_Hinata bác lại. Cô có vẻ rất kiên quyết.

- Không được. Riêng trường hợp này thì không được_Yui nói dứt khoát_Cô đừng quên hắn đã nói gì với cô. Tôi không thể để cô lao đầu vào đấy.

Hinata sựng lại. Cái cách mà Yui nói, cái ánh mắt đầy lo lắng mà Yui dành cho cô sao mà giống …giống anh đến thế. Trái tim cô đang thổn thức, không ngừng ngân lên những giai điệu yêu thương.

Hamaji liền nắm chặt tay Yui. Cô có cảm giác anh đang quên mất mình hiện giờ là ai. Cứ thế này không khéo lộ hết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét