Đa số học sinh ở trường Năng khiếu đều là người ngoại tỉnh, nhà ở xa nên đăng ký tạm trú tại ký túc xá của trường. Có 2 phân khu riêng biệt: ký túc xá nam và ký túc xá nữ. Người quản lý cũng như trưởng đội giám thị KTX nam là Gekkou Hayate, 1 thầy giáo trẻ có gương mặt xám xịt, lờ đờ như người mắc bệnh suy nhược nặng. (Naruto tự hỏi có phải trường này thiếu người tới mức phải gọi cả giáo viên đang bệnh nặng tới không?) Phân khu nam gồm 5 tầng, mỗi tầng 10 phòng, và mỗi phòng có 3 người. Naruto đã rất vui khi được xếp chung phòng với Inuzuka Kiba. Nhưng khi vừa nhìn thấy người thứ 3 ở trong phòng, cậu ta đã la bải hải như cháy nhà:
- Cái ...cái gì kia?! Sao tên đó lại ở đây?
- Tên nào?_Kiba ngạc nhiên quay đầu nhìn lên giường trên (giường 2 tầng) theo cánh tay Naruto chỉ_Cậu nói Shino hả? Cậu ấy cùng phòng mà.
- Cái gì?!_Naruto há hốc bàng hoàng
Chỉ mới lần đầu gặp mặt Shino mà cậu đã bị bộ mặt “hình sự” đó ám ảnh muốn ớn, giờ mà còn phải trông thấy hằng ngày chắc cậu chết sớm quá.
- Không! Tớ không muốn ở chung với cậu ta đâu! Tớ sẽ xin đổi phòng.
- Hả? Đây là phòng duy nhất còn chỗ trống đó. Cậu muốn đổi đi đâu?
- Dù là vậy thì tớ vẫn sẽ đổi. Kiểu gì mà chẳng có chỗ để ngủ.
Kiba rất ngạc nhiên trước thái độ kì lạ của Naruto. Nhưng ngẫm một chút cậu nghĩ là mình đã hiểu ra.
- Này, không phải là cậu sợ Shino đó chứ?
Naruto giật nảy mình cứ như bị nói trúng tim đen.
- Vớ ...vớ vẩn! Ai mà ...mà thèm sợ chứ? Tớ chỉ không thích ...
Kiba mỉm cười, khoác tay qua vai Naruto ra chiều thông cảm.
- Tớ hiểu mà. Lần đầu bị xếp chung phòng với Shino tớ cũng phản ứng y như cậu vậy. Nhưng ở riết rồi cũng thấy bình thường. Tớ đã chung phòng với cậu ấy hơn 3 năm rồi đó. Shino trông vẻ ngoài khó ưa vậy thôi chứ cậu ta cũng được lắm. Rồi cậu sẽ thấy.
Naruto nhìn Kiba ngạc nhiên. Người như cậu ta mà lại khen Shino như vậy thì kể cũng đáng xem xét lại.
- Nếu cậu đã nói thế thì tớ sẽ thử ở lại vài ngày xem sao.
- Ở thử mà đến vài ngày thì nhiều quá đó! Sao cậu không nói là ở luôn đi?!
- Còn lâu à. Tớ ở thử! Ở thử!
- Đó là ở luôn.
Ồn ào như vậy nhưng dường như lại chẳng hề ảnh hưởng gì đến Shino, vì lúc đó cậu ta đang ...nghe nhạc qua tai phone dài ngoẵng.
Cách cửa sổ phòng đó không xa lắm, nhìn từ trên cành cây cao xuống, Hinata bịt miệng cười khúc khích. Xem ra Naruto đã tìm được những người bạn thú vị rồi. Cô cũng thấy vui lây. Nghĩ về bản thân mình mà thở dài. Vì phải đi trình diện gấp nên cô chưa thể đi nhận phòng. Không khéo tối nay cô phải ngủ ngoài đường mất.
“Thôi, lo lắng nhiều làm gì. Trước tiên phải giải quyết cho xong việc này đã.”
Nghĩ vậy Hinata nhảy phốc lên phóng qua các mái nhà nhẹ nhàng như 1 cơn gió vậy.
. . .
- Akatsuki có thêm thành viên mới? Vậy thì liên quan gì đến bọn em?_cả Neji và Sasuke đều quay lại nói bằng giọng không chút để tâm
“Nói giống hệt nhau, lại còn cùng lúc nữa chứ! Hai cái đứa này không phải anh em thì đúng là lạ thật.”, Itachi thở dài tự hỏi.
- Đó là tin tình báo mới nhận được. Mấy đứa có quan tâm hay không chẳng can hệ gì đến anh.
- Vậy thì bọn em đi đây. Đêm nếu bọn em chưa về thì anh cứ ngủ trước, đừng chờ nhé!
- Khỏi nhắc. Anh có bao giờ chờ mấy đứa đâu.
Neji mỉm cười, vớ lấy cái áo khoác màu trắng và cùng Sasuke tiến ra cửa, tay vẫy nhẹ như 1 lời chào tạm biệt. Itachi bật cười.
Akatsuki có thêm thành viên mới, chuyện đó rất bình thường, nhưng không hiểu sao anh lại có cảm giác điều này sẽ là 1 bước ngoặt lớn trong cuộc đời của cả 2 đứa em anh. Cũng có thể là anh đã suy nghĩ quá nhiều. Người trong cuộc còn không thấy gì mà.
. . .
Sau khi nhận tin cuối cùng từ Ume-chan, Hinata đáp xuống cạnh 1 hồ bơi nhân tạo nằm trong trung tâm thể thao liên hợp của thành phố. Lúc này là khoảng 8 giờ tối, xung quanh vắng tanh không 1 bóng người. Nhưng điều đáng lưu tâm là ở 1 nơi mà không gian quá thoáng đãng như thế này sao thích hợp làm căn cứ của tổ chức ninja? Hinata tự hỏi liệu thông tin có nhầm lẫn gì không.
Tay phải đưa lên môi và niệm chú “Giải!!”. Một tiếng nổ nhẹ, liền sau đó làn khói trắng xuất hiện bao bọc lấy cơ thể cô. Khi khói tan đi, Hinata hiện ra trong trang phục đen của ninja, trên lưng đeo katana, đầu mang chiếc mặt nạ Bạch miêu.
Đột nhiên mặt hồ xao động rồi rẽ nước làm hai, để lộ ra 1 cửa hầm bí mật dưới đáy. “Căn cứ của ninja có khác. Đúng là không thể ngờ tới.”
Hinata bước xuống từng bậc thang tối om một cách cẩn trọng. Khi đầu cô vừa lút khỏi đáy hồ, cửa hầm tự động đóng lại và ngay lập tức 2 rẽ nước tràn qua. Hồ bơi trở về hình dạng như lúc ban đầu.
Đột ngột đèn trong đường hầm bật sáng hệt như cảm ứng. Hinata giật thót mình, tưởng như quả tim đã nhảy ra ngoài. Định thần nhìn lại, cô nhận ra mình đang đứng trước 1 cánh cửa lớn_1 cánh cửa sắt cao phải đến 3m rộng chừng 4 sải tay, được chạm khắc tinh xảo hình đầu sư tử đầy uy nghi, lẫm liệt. Dù nơi này không khác nhiều so với tổ chức ninja tại Hiroshima nhưng không hiểu sao lại gây cho cô áp lực đè nặng.
-Đã nhận diện. Xin mời vào!
Xém tí nữa Hinata đã hét lên vì giật mình. Không hiểu tiếng nói lại đó phát ra từ đâu nhưng chưa kịp tìm hiểu thì cửa đã tự động mở ra.
Hinata kinh ngạc, tròn mắt sửng sốt.
Đằng sau cánh cửa đó có rất nhiều ninja đang tụ tập. Bọn họ đứng dàn thành 2 hàng, ngồi ở chính giữa là 1 ninja đứng tuổi bị chột 1 bên mắt, dáng vẻ trông rất lạnh lùng và nghiêm nghị.
“Người này không lẽ là …Danzo-sama?”, Hinata tự hỏi. Khi còn ở Hiroshima cô đã được nghe nhiều người kể về Shimura Danzo_người đứng đầu tổ chức Akatsuki. (Tổ chức ninja ở khu vực khác nhau thì lấy tên cũng khác nhau và hoạt động hoàn toàn độc lập, chỉ chịu sự chi phối duy nhất từ Hội đồng ninja tối cao). Ông là 1 ninja kì cựu với nhiều chiến công hiển hách, nhưng có vẻ ghen tức với thế lực lớn mạnh hiện giờ của tộc Hyuuga. Nghe đồn ông đã từng thách đấu với Hyuuga Hiashi_cha cô_và đã thảm bại, từ đó ôm mối hận trong lòng. Hinata đã mong đó chỉ là tin đồn thất thiệt, nhưng ánh mắt ông ta đang nhìn cô rất lạnh lùng và khó chịu, cứ như thể muốn tống cô ra khỏi đây ngay lập tức. Con đường đi sắp tới của cô rồi sẽ ra sao?
- Chào mừng đã đến Akatsuki, Hyuuga Hinata!
- Vâng_cô cúi đầu, không dám nhìn ông ta nữa_Xin được chỉ giáo!
- Trước khi ngươi đến đây chúng ta đã được cung cấp một số thông tin cơ bản về ngươi nên ngươi không cần phải giới thiệu nữa. Giờ hãy vào đội và lập tức nhận nhiệm vụ mới!
Hinata giật mình, thảng thốt. Sao mọi việc lại diễn ra quá chóng vánh như thế?
- Đợi ...đợi đã! Danzo-sama, chuyện này có phải là quá vội vàng không? Tôi thậm chí còn chưa biết mình thuộc tiểu đội nào và cũng không biết một ai ở đây.
- Cứ làm việc chung với nhau thì tự khắc sẽ biết nhau thôi. Ở đây ai cũng vậy cả chứ không riêng gì cô_1 cô gái đeo kính, mái tóc dài đen xoã ngang vai bước ra và trả lời Hinata một cách trinh thượng và thái độ khinh khỉnh_Với lại tôi nghĩ 1 đại tiểu thư Hyuuga như cô thì chút vấn đề này đã là gì.
Hinata nhíu mày khó chịu. Cô gái này là ai? Sao lại nói chuyện với cô kiểu đó. Còn Danzo-sama không hề có phản ứng gì, ngược lại cô có cảm giác ông ta cũng đồng tình với hành động của cô gái đó.
- Giờ không phải lúc để đùa giỡn đâu, Karin! Chúng ta có nhiệm vụ khẩn cấp phải làm_Danzo nói_Hyuuga Hinata, từ giờ ngươi sẽ là thành viên của đội 8. Đội của ngươi phải ngay lập tức xuất phát đến khu vực số 2, nhiệm vụ là hạ thủ Tokie Kurou.
Hinata đứng đờ người. Có quá nhiều việc đổ dồn đến khiến cô chưa kịp nhận biết chuyện gì đang xảy đến với mình.
- Sao lại vậy, Danzo-sama?!_Karin gào lên kinh ngạc và giận dữ_Sao lại đưa cô ta vào đội của tôi?
“Cô ta cũng thuộc đội 8 sao?”, Hinata ngạc nhiên. Có vẻ như cô đã lấy lại tinh thần.
- Matsumoto đã hi sinh, đội 8 đang thiếu người. Ta cung cấp thêm người có gì không được?
- Không cần thiết phải có cô ta. Bấy lâu nay Hitsugaya đâu có ngó ngàng gì đến đội 8. Một mình tôi vẫn đảm nhiệm được hết mọi việc đó thôi.
- Không được gọi tên đội trưởng của ngươi trống không như vậy!_Danzo nạt. Karin sợ hãi cúi đầu_Hai hay ba người thì cũng không thể gọi là 1 đội được. Việc đang cấp bách, các ngươi mau đi đi!
Karin tức giận, vùng mình bỏ đi. Hinata vội vàng chạy theo. Qua vài câu đối thoại giữa Karin và Danzo có vẻ như đội 8 của cô không được bình thường.
. . .
- Hitsugaya-taicho!! Có nhiệm vụ khẩn!_cô gái tóc đen ngắn, trên đầu cài 1 bông hoa giấy, hét lên với 1 cậu nhóc tóc bạch kim
- Nghe rồi. Đừng có hét vào tai tôi thế, Konan! Tôi không điếc_cậu nhóc né người tránh cái “loa phóng thanh”
- Nhưng tôi hỏi mấy lần mà không thấy ngài đáp lại. Ngài có nhớ những gì tôi nói không đấy?
Cậu ta tròn mắt ngơ ngác khiến cô thấy rất bực mình.
- Biết ngay là đội trưởng chẳng để ý gì mà_Konan thở dài. Chuyện này xảy ra qúa thường xuyên làm cô muốn nản_Để tôi nhắc lại cho ngài nghe vậy. Chúng ta có 1 đội viên mới, Karin đang đưa người đó đến đây. Sau đó chúng ta phải đi làm nhiệm vụ khẩn ở khu vực 2.
Vai Hitsugaya khẽ giật. Đột nhiên Konan cảm thấy không khí xung quanh cậu ấy đang thay đổi, trở nên nặng nề một cách bất thường.
- Cái gì? Lão già đó dám cho người thay thế Matsumoto sao?
- Taicho …_Konan lo lắng. Cái chết của Matsumoto vẫn còn ảnh hưởng quá lớn đến đội trưởng của cô
- Sao hắn dám làm thế mà chưa hỏi ý kiến của tôi?
- Taicho …Ngài bình tĩnh đã!_cô cố nói thật nhẹ nhàng_Dù sao thì …Matsumoto-sempai cũng đã ra đi một thời gian rồi. Đội 8 cần bổ sung người …
- Không ai được thay thế vị trí của Matsumoto!_Hitsugaya đứng phắt dậy, quát lớn giận dữ
Giờ thì cả không khí xung quanh lẫn cơ thể Hitsugaya đều toát lên sự lạnh giá và khắc nghiệt của vùng đất Nam Cực.
- Cậu lớn tiếng cái gì hả?_Karin bước tới_Người đã chết rồi thì không sống lại được đâu.
- Cô …_Hitsugaya gằn giọng_Cô im đi!
- Tôi nói sai à?_Karin vẫn không dừng lại_Cậu cứ ôm khư khư cái ghế đó cả đời cũng không làm cô ta sống lại được đâu. Cứ làm như cô ta quan trọng với tiểu đội này lắm vậy. Cả 2 người các ngươi chẳng làm nên trò trống gì hết!
Hitsugaya giận tím mặt, rút kiếm lao tới. Karin cũng đồng thời vung kiếm lên …
”KENG!!” Hai đôi mắt mở to sửng sốt khi thấy 1 thanh kiếm thứ 3 xen vào. Thanh kiếm của 1 đôi mắt trắng bạc thuần khiết.
- Xin lỗi vì đã xen vào nhưng giờ không phải lúc để chúng ta gây gổ với nhau. Tôi cũng xin lỗi vì xự xuất hiện của tôi đã làm phiền đến mọi người_cô quay qua cậu nhóc đội trưởng đang nhìn mình giận dữ_Taicho, tôi có thể nhận ra Matsumoto-san có ý nghĩa thế nào đối với ngài, và tôi cũng không hề có ý định sẽ thay thế cô ấy. Hãy xem tôi như 1 đội viên được cử đến để chi viện là được rồi. Đội 8 của chúng ta vẫn luôn có sự hiện hữu của Matsumoto-san.
Cô mỉm cười dịu dàng mong rằng sẽ xoa dịu phần nào nỗi đau trong lòng cậu ấy. Cuối cùng đôi mắt xanh của “hoàng tử băng” đang rung lên đầy cảm kích. Kí ức đau khổ ngày đó dường như đang thi nhau ùa vào tâm trí cậu.
- Thật phiền phức!_Karin thở dài, thu kiếm về. Hinata có cảm giác trong khoảnh khắc cô ta nhìn mình tức giận như nhìn 1 con “kỳ đà cản mũi”_Tôi đi trước đây.
Cô ta phóng qua các mái nhà, 3 người còn lại cũng tiếp bước theo. Hinata thấy rất ngạc nhiên. Hình như trong đội 8 vị trí của đội viên và đội trưởng bị đảo lộn thì phải.
- Tôi là Hitsugaya Toushirou. Vừa rồi rất cảm ơn cô!
Ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh Hinata thấy cậu nhóc đó đang ngang hàng với mình đột nhiên tăng tốc phóng vụt lên phía trước. Cậu ta ngại đây mà. “Con nít đúng là rất dễ thương!”, cô mỉm cười nhẹ.
Việc tiếp theo cần làm là tìm cách cứu Tokie Kurou.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét