Gian hàng có thể nghỉ sớm được như vậy đúng là may mắn, bởi từ sau 7g tối “Hội chợ đêm” mới thực sự mang đúng nghĩa cái tên của nó. Lúc này toàn bộ đèn lồng đều được thắp lên. Cả khu phố ngập chìm trong ánh sáng đủ màu sắc xanh, đỏ, tím, vàng. Và cùng thời gian này các trò chơi trúng thưởng mới bắt đầu khởi động. Naruto đã chẳng hề bỏ lỡ 1 trò chơi nào. Anh cứ lôi Sakura đi hết quầy này đến quầy khác, và lôi về không biết bao nhiêu là giải thưởng, nhiều nhất là thú nhồi bông_thứ mà Sakura thích nhất. Có lẽ nhờ vậy mà dù mệt lử cô nàng vẫn ráng sức đi chung với anh mà không than thở 1 câu nào, ngược lại còn hào hứng tham gia cùng.
. . .
Hinata có lẽ là người vất vả nhất. Gian hàng của cô là trung tâm lôi kéo khách hàng. Suốt từ lúc mở hàng đến giờ cô chẳng ngơi tay được 1 giây nào, người mệt mỏi rã rời, nhưng nhìn phố chợ vẫn tấp nập đông vui thì tự nhiên sự mệt mỏi lại bay biến đâu hết. Cô hoà vào dòng người tham quan các gian hàng. Đi cùng cô dĩ nhiên là …
- Hinata-sama, sama thực sự ổn chứ?_Neji nhìn cô đầy lo lắng, chỉ sợ cô té xỉu vì kiệt sức bất cứ lúc nào
- Em đã nói là mình hoàn toàn ổn mà. Anh đừng lo lắng quá! Lại đây chọn giúp em xem nên mua gì tặng Hanabi-chan nào!_cô vừa nói vừa kéo tay Neji lôi đi
- Cái …cái đó tôi giúp thế nào được! Sama nói gì tôi nghe nấy_anh đỏ mặt, lúng túng, cố kìm bước chân lại
- Vậy thì cũng cứ đi xem với em.
Cô đã nói thế anh chẳng thể từ chối, mà tại sao lại từ chối cô ấy, anh cũng không biết nữa.
Anh không nhớ mình đã yêu cô ấy từ lúc nào. Ban đầu 2 người đối với nhau rất thân thiết như anh em một nhà, dù đôi lúc anh vẫn giữ khoảng cách về địa vị với cô ấy. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến cái ngày anh bị thương xém chết trong 1 lần làm nhiệm vụ chung với cô ấy.
. . .
Lần ấy anh và Hinata được xếp chung vào 1 tiểu đội và cô ấy giữ vai trò là 1 ninja y thuật. Anh là đội trưởng và vì cứu nguy cho cả đội mà bị thương nặng. Nếu không có cô ấy kịp thời chữa trị thì đã ...
- Đã nói là …đừng khóc nữa mà! Cứ như vậy …thì sao chữa cho tôi được!
- Taicho nói gì thế? Cô ấy đã rất lo cho anh đó.
Neji quay mặt đi, nhắm mắt lại cố nén đau. Anh biết rõ cô ấy lo cho anh đến thế nào nên anh không thể chịu được khi nhìn thấy cô ấy khóc. Anh muốn nói gì đó để an ủi cô ấy nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào, đã cố gắng mạnh mẽ hơn để không làm người đó phải khóc nữa nhưng rốt cuộc vẫn không thay đổi được gì.
- Em ...em xin lỗi!_cô hít 1 hơi thật sâu nén cho mình đừng nấc lên_Em đã cố nhưng ...không hiểu sao ...nước mắt cứ chảy mãi ...
- Không sao đâu, Hinata-san. Taicho chỉ nói vậy thôi, không có ý trách cô đâu.
- Tôi hiểu mà_cô mỉm cười_Trước gìơ anh ấy chưa từng trách tôi bất cứ điều gì.
Người đồng đội đó có vẻ không hiểu. Câu nói vừa rồi không giống như đang trách cứ sao? Đội trưởng lúc nào cũng rất lạnh lùng và nghiêm túc.
- Tôi đã luôn cố gắng luyện tập thật nhiều, cố gắng trở nên mạnh mẽ. Tôi muốn dùng sức mạnh của mình để bảo vệ mọi người. Nhưng ..._đôi môi nở nụ cười đầy chua chát_rốt cuộc thì những việc tôi có thể làm cho niisan chỉ là chữa thương cho anh ấy. Thật quá nhỏ bé!
Neji mở tròn mắt ngạc nhiên. Đó là những gì cô ấy đã nghĩ sao?
- Hinata-san nói vậy là không đúng rồi. Trị thương cũng là 1 cách để bảo vệ mà. Nếu không có cô thì taicho đã chết rồi, cả chúng tôi cũng vậy.
Những người đồng đội đều đang nhìn cô với ánh mắt biết ơn, nó khiến lòng cô thấy ấm áp.
Cô nhìn sang anh. Anh gượng ngồi dậy mặc dù mọi người đều khuyên anh nên nằm nghỉ thêm.
Anh nhìn cô rất lạ. Đôi mắt trắng bạc nhìn như muốn xoáy sâu vào lòng cô. Ánh nhìn như thể anh đã mắc nợ cô nhiều lắm.
- Trước kia tôi nợ sama 1 mạng sống, cộng thêm món nợ ân tình. Cho dù có dùng cả cuộc đời này tôi cũng không bao giờ có thể trả hết được.
- Neji-niisan, không phải vậy!_cô rất kinh ngạc khi nghe những lời kì lạ của anh_Anh không mắc nợ gì em cả. Em …
Neji đứng quay lưng lại. Hinata sửng sốt trân trân nhìn anh.
- Sama hãy chữa trị cho những người khác. Chúng ta nghỉ ngơi thêm một lúc nữa rồi lên đường quay về làng.
- Ơ, nhưng …vết thương của anh vẫn chưa …
Anh bỏ đi không hề quay lại dù chỉ 1 lần. Cô không hiểu. Tại sao từ lời nói đến hành động của anh lại khách sáo với cô như vậy? Những việc cô làm từ trước đến giờ cho anh đều là tự nguyện, và đối với cô đó còn là sự trả ơn cho những gì anh đã làm cho cô. Nếu nói về nợ thì cô mới là người mang nợ anh.
- Lần đầu tiên tôi thấy thái độ của đội trưởng như vậy đấy. Có lẽ anh ấy ngượng khi phải nói ra tình cảm của mình.
Giờ cô lại ngạc nhiên không hiểu những người đồng đội của mình nói gì.
- Nhìn tình cảm 2 người đối với nhau thật thân thiết khiến người khác ghen tị đấy. Cô đúng là quá giỏi khi có thể khiến cho đội trưởng lạnh lùng của chúng ta trở nên đáng yêu như vậy.
- Mọi người nói quá rồi. Niisan trước giờ đều vậy mà, chỉ là anh ấy không giỏi thể hiện điều đó ra bên ngoài thôi.
- Phải rồi. Chỉ có cô mới nhận ra điểm đó thôi._họ nhìn nhau khúc khích cười_Thật là càng nói càng lộ ra hết trơn rồi.
Hinata ngơ ngác không hiểu.
- Mọi người rốt cuộc là đang muốn nói gì thế?
Họ nhìn cô rồi bụm miệng cười càng khiến cô khó hiểu và thấy ngượng nữa.
- Hime của tôi ơi, chẳng lẽ cô vẫn chưa nhận ra sao? Tình cảm của 2 người đã vượt qua giới hạn anh em từ lâu rồi.
Đôi mắt trắng mở to sửng sốt
. . .
- Này, cậu không về nhà à?
Tenten nhìn ra sau và rất ngạc nhiên khi thấy Sasuke.
- Cậu đi theo tớ đó à?
- Không. Chỉ là tình cờ đi cùng đường thôi_miệng trả lời nhưng lại ngó lơ chỗ khác. Anh ghét phải thừa nhận rằng mình lo lắng cho cô ấy.
- Vậy sao? Vậy thì đi chung đi! Có thêm cậu càng vui.
Cô ấy đang tươi cười nói với anh, còn vẫy vẫy tay nữa. Việc đó khiến anh rất khó chịu và bực mình.
- Cậu nghĩ cứ cười như vậy thì sẽ vui lên được chắc? Ngu ngốc!
Tenten ngớ người, tròn mắt nhìn Sasuke. Anh bước tới, tiếp tục nói như mắng:
- Cậu tưởng mọi người đều là đồ ngốc à? Đừng có làm ra vẻ mình rất mạnh mẽ nữa!
- Tôi …tôi không làm ra vẻ gì cả!_Tenten bác lại, nhưng lúng túng và không dứt khoát “Tại sao cậu ấy lại ..."
Sasuke bước đến trước mặt Tenten. Đôi mắt anh như nhìn thấu trái tim cô, như muốn chia sẻ cùng cô.
- Một chuyện đau khổ như vậy không dễ gì vượt qua được, ai cũng rõ điều đó mà. Cho nên cậu không cần phải gắng gượng vì sợ bọn tớ lo lắng đâu. Ngược lại thái độ trước giờ của cậu lại khiến cho nhiều người lo lắng đấy.
Cô cúi mặt, 2 bàn tay đưa lên trước ngực và nắm chặt. Cô đúng là đồ ngốc. Đã cố gắng không để các bạn lo lắng nhưng chỉ làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn.
- Chịu đựng một mình không phải là cách hay đâu. Hãy chia sẽ với người khác cậu sẽ thấy dễ chịu hơn.
- Nhưng ..._giọng cô ấy run lên, nghe giống như đang cố kìm nén để không bật khóc_có …có ai để ...
- Tớ ở đây là để giúp cậu việc đó mà.
Tenten sửng sốt nhìn Sasuke. Những giọt nước mắt đang thi nhau tràn ra ngoài mỗi lúc một nhiều. Đôi môi cô run lên từng chập. Cô không kìm được. Cô nhào vào lòng Sasuke và khóc nức nở …
Sasuke không ngừng tự hỏi tại sao mình lại làm tất cả những việc này: lo lắng cho 1 người con gái đến mức đi theo cô ta về nhà, đến mức tìm mọi cách “dỗ” cho cô ta khóc, và còn tình nguyện làm bờ vai để cô ta dựa vào khóc nữa. Anh không hiểu nỗi bản thân mình. Anh chỉ nhớ rằng sau khi Hinata nhờ anh trông nom Tenten anh đã để ý nhiều hơn đến cô gái đó, và không biết từ lúc nào trong đầu anh đã hình thành suy nghĩ “không thể để cô ấy như vậy mãi.”
Hình như gió đã ngừng thổi rồi thì phải.
. . .
Sáng hôm sau, Gaara qua nhà Sasuke từ rất sớm khi nhóm Konoha 13 còn chưa có ai dậy. Khi đến nơi Gaara rất bất ngờ khi biết tối qua Naruto và Kiba đều ngủ lại nhà Sasuke.
- Sao các cậu lại ngủ hết ở đây vậy? Hôm qua hàng bán hết sớm mà.
- Bọn tớ nhận trách nhiệm đi chợ, dậy sớm quá sợ làm phiền đến người trong nhà nên ngủ lại đây đi chợ cho tiện_Kiba vươn vai ngáp 1 hơi dài
- Sasuke cứ nài nỉ bọn tớ ngủ lại cho đỡ buồn_Naruto cười hì hì, ngay lập tức bị Sasuke cầm gối phang thẳng vào mặt_Làm cái gì thế hả?!_cậu tức giận gào lên
- Sao cậu dám xuyên tạc lung tung thế hả?! Tớ nài nỉ cậu ngủ lại hồi nào?
- Hôm qua chính miệng cậu nói “Ở lại ngủ chung với tớ” còn gì?
- Tớ nói “Mai dậy sớm lắm, ở lại đây ngủ cho tiện”. Cậu “tự chế” nguyên bản nhiều quá đó!
- Gì chứ?! Cũng là cậu bảo bọn tớ ở lại mà!
- Hai cái thằng khùng này, muốn đánh thức cả làng dậy hay sao? Im lặng đi!_Kiba hét lên át cả tiếng 2 người kia. Akamaru cũng được thể sủa ầm lên
- Tôi thì thấy cả 3 người các cậu đều khùng như nhau_Gaara đứng ngoài quan sát nãy giờ muốn ngán ngẩm với mấy cái người này
- Cậu cũng im đi!_cả 3 lập tức quay qua nạt cùng lúc
Gaara tròn mắt nhìn làm bọn họ giật mình ngớ người. Sao lại đi nạt nộ Kazekage như thế. Nhưng thật kì lạ, Gaara chỉ mỉm cười.
Chị ơi. Fic hay mà sao k thấy chị đăng tiếp vậy. Tiếc thế. Chị đăng chập mới đi chị ơi.
Trả lờiXóa