Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Phần 24: Có biến


Sau giờ học Toushirou đến CLB Tennis tìm Fuji. Cậu chỉ đi một mình. Chưa rõ về con người của Fuji, và mục đích của hắn ta là gì, cậu chưa thể để Hinata biết chuyện. Bây giờ cô ấy đã có quá đủ rắc rối rồi.

- Hitsugaya-kun đến chơi à?_Shiraishi bước ra từ phòng thay đồ, tỏ ra rất ngạc nhiên và xen lẫn vui mừng khi nhìn thấy cậu

- Tôi có việc quan trọng cần tìm Fuji. Anh ta có ở đây không?

Shiraishi rất ngạc nhiên. Trông mặt Toushirou có vẻ tức giận, không hiểu giữa cậu ta và Fuji đã xảy ra chuyện gì.

- Chiều nay Fuji-kun xin nghỉ vì bận chút việc gia đình. Cậu tìm Fuji-kun có chuyện gì thế? Nếu được anh có thể nhắn lại.

Tên khốn đó nói bóng nói gió rồi trốn mình à?”, Toushirou bực mình bỏ đi mặc cho Shiraishi ngơ ngác gọi í ới phía sau.

Gương mặt Shiraishi tỏ vẻ không hài lòng. Làm bạn với Fuji đã lâu cậu có thể đoán được cậu ta đã bắt đầu “trò chơi” của mình rồi. Sau tiếp không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?

. . .

Lúc đầu thì tức giận như vậy nhưng thời gian leo cầu thang bộ để lên sân thượng đã giúp Hinata dần lấy lại bình tĩnh. Thú thật là cô hơi hối hận. Đành rằng trước sau gì cũng phải đấu với Hibari một trận, và cũng không thể trốn tránh Sasuke mãi được, nhưng giờ chưa phải lúc. Cô cần phải làm gì đây để giải quyết chuyện này?

Vừa mới bước chân lên sân thượng Hinata nhìn thấy một con chim nhỏ lông xù màu vàng, mỏ thì lớn, chân và cánh lại bé tí hon, nhìn như một cục bông vàng biết bay vậy, sà xuống hạ cánh trên đầu Hibari, rồi không ngừng hót “Hibari! Hibari!”

- Dễ thương quá!_Hinata thốt lên với hai mắt mở to long lanh_Em là Hibird phải không?

Hibari hơi nhướng mày, không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Thật ra ở Học viên Tokyo cũng có vài người từng nhìn thấy nó.

- Ume-chan đã kể rất nhiều về em.

Hinata vừa nói xong thì xuất hiện một con chim sẻ nâu từ trên cao bay xuống đậu lên vai Hinata. Rồi nó vỗ cánh và hót vang bài Trường ca Namimori trước sự kinh ngạc của Hibari. Hibird cũng ngay lập tức hòa theo.

- Ume-chan nói là Hibird đã dạy nó hát_Hinata tươi cười giải thích

Hibari rất ngạc nhiên, có vẻ không tin lắm. Cậu định đưa ngón tay ra để Hibird sà xuống đậu như thường lệ, nhưng Hibird đã vụt bay lên cùng Ume lượn mấy vòng trên trời. Hai con chim cùng nhau lượn vòng, rồi lượn xiên, thậm chí cả lượn thành vòng xoắn, tựa như những vũ công chuyên nghiệp trên sàn nhảy mang tên “bầu trời”.

Tiếng “Wao” từ miệng Hibari phát ra rất khẽ mà phải đứng thật gần và phải thật chú ý mới có thể nghe thấy. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Hibird tỏ ra vui như thế. Trước giờ nó chỉ quanh quẩn bên cậu, không hiểu là quen được con chim sẻ đó từ lúc nào.
Mà sao lại là con chim của tên động vật ăn cỏ mắt trắng đó?

- Hi-chan, Ume-chan! Hát lại bài đó lần nữa và to lên nào! Để chị thu âm lại dùng làm nhạc chuông điện thoại!

Hibari quắc mắt nhìn con nhỏ trước mặt đang nở nụ cười cực kỳ hạnh phúc và vô tư đến phát ghét. Bất thần cậu vung tonfa giáng vào đầu Hinata cái “Bốp!”. Do quá bất ngờ nên cô không kịp đỡ. Cả người khuỵu xuống. Hinata ôm vết thương trên đầu kêu lên:

- Đau quá! Anh làm cái gì vậy? Sao lại đánh tôi?!

- Bảo con chim chết tiệt của ngươi tránh xa Hibird ra! Còn dám lảng vảng quanh đây ta sẽ cắn chết!_Hibari rút tonfa ra, gương mặt cậu ta tối sầm

Hinata giật mình bàng hoàng. Ume hoảng loạn bay xuống rúc đầu vào mái tóc dài màu xanh biển của cô. Hibird vờn trước mặt Hibari, không ngừng kêu “Hibari, không được! Hibari, không được! ” với thái độ kịch liệt phản đối.

Hinata lo lắng, cứ sợ Hibari sẽ bắt cục bông vàng đem xiên nướng, nhưng không. Đôi mắt cậu ta không hề có vẻ giận dữ khi nhìn nó. Hibari để nó đậu trên ngón tay phải. Hibird dụi mỏ vào ngón tay như muốn làm nũng. Cậu nhìn Hibird một lúc, không rõ là đang nghĩ gì.

- Vì Hibird ta tha cho con vật đó lần này. Giờ bảo nó đi đi để ta còn cắn chết ngươi!

Dù rằng đã đoán trước nhưng Hinata vẫn cảm thấy rất hụt hẫng. Cô cứ mong Hibird sẽ khiến Hibari quên việc đấu với cô. Rốt cuộc trong đầu anh ta ngoài những trận đấu ra thì chẳng chứa nổi cái gì khác. À không, còn có Namimori và Hibird nữa.

- Hi-chan yêu quý, vì Ume-chan hãy giúp chị thuyết phục chủ nhân của em được không?_cô chắp tay nhìn Hibird với ánh mắt van lơn một cách đáng thương

- Ngươi nói cái gì hả? Và đừng có gọi Hibird bằng cái tên phát ói đó!_Hibari cáu. Cái bản mặt cô ta sao lại giống tên Ngựa Chứng đến thế?!

- Phát ói? Tôi thấy cái tên Hibird mới là kì cục đó. Tại anh gọi là Hibird nên tôi mới phải gọi là Hi-chan đó.

- Đã bảo không được gọi là Hi-chan!_cậu vung tonfa thẳng vào mặt Hinata nhưng cô ấy dùng kiếm đỡ lại được

- Rồi. Thì tôi không gọi như vậy trước mặt anh nữa là được chứ gì?_hất tonfa ra và nhảy lùi lại_Ngoại trừ khu vực từng trường thì do mỗi bên tự phụ trách, nhưng khu vực 3 có phạm vi khá rộng và thành phần dân cư phức tạp. Anh nghĩ sao nếu mỗi trường đảm nhiệm việc đi tuần khu vực đó luân phiên theo ngày?

Hibari không nói gì mà lao vào tấn công Hinata tới tấp. Cô ấy bình tĩnh chống trả lại.

- Anh không nói gì tức là đồng ý rồi nhé! Vậy ngày đầu tiên sẽ do Học viện Tokyo đi tuần.

Hibari vung cây tonfa bên phải thì bị kiếm chặn lại. Cậu giữ như vậy và vung tonfa bên trái nhằm mạng sườn Hinata. Cô ấy dùng tay chụp kịp. Một bên lông mày nhíu lại. Lực vung tonfa khiến tay cô bị nhức.

- Ta im lặng không có nghĩa là ta đồng ý. Hội kỷ luật không đủ người để đảm nhiệm cả khu vực đó.

Hinata vung chân đá vào tay trái Hibari, rồi xoay người để thoát khỏi sự kiềm giữ của tonfa bên phải. Cô chủ động vung kiếm chém về phía Hibari. Tiếng tonfa và kiếm va vào nhau nghe chan chát.

- Tôi hiểu. Khi cần thiết tôi sẽ cử người của Học viện Tokyo đến bổ sung cho Namimori. Anh thấy được chứ?

- Ta không quan tâm.

Hinata đột ngột thu kiếm, dùng bàn tay phải tung một chưởng vào mạng sườn Hibari khiến cậu ta lùi lại. Thoắt một cái đã thấy cô xuất hiện ở lan can, Hinata vẫy tay cười rất tươi và nói:

- Vậy là bàn xong việc rồi nhé! Cảm ơn anh đã hợp tác, Hibari-san! Bye nha, Hi-chan!

Nói rồi Hinata leo lên lan can và nhảy xuống dưới (chú ý, Hinata đang nhảy từ lan can tầng thượng). Hibari vội chạy đến nhìn xuống nhưng cô ta đã biến mất.

- Con mèo đó dám xỏ mình.

Lần đầu tiên Hibari gặp một đối thủ có thân thủ nhanh nhẹn và uyển chuyển tựa một con mèo như thế. Và cũng là lần đầu tiên có kẻ dám dắt mũi cậu, dù là vì công việc thì cũng không thể tha thứ. Nhưng trên hết vẫn là cái tên “Hi-chan” đó, nghe chối tai không chịu được. Mỗi lần nghĩ về những điều đó là mỗi ngọn lửa bao quanh cậu bốc cao hơn.

Cả đám Học viện Tokyo, tên nào cũng đều đáng bị cắn chết.

Cậu chắc chắn sẽ cắn chết con mèo đó vào lần sau. Chắc chắn như thế.

. . .

Sasuke khép lại con mắt thần, thở một hơi dài hụt hẫng, pha chút ngạc nhiên. Không ngờ bị đẩy vào một tình huống khó khăn như thế mà Hinata vẫn có thể biến chuyển xử lý công việc rất tốt. Con nhỏ này không thể xem thường. Chỉ còn một tuần nữa là Đại hội bắt đầu, cậu không còn đủ thời gian để lên bất cứ kế hoạch gì. Sasuke quyết định sẽ để yên cho con nhỏ đó đến sau Đại hội. Ít ra thì có cô ta làm trợ lý cũng đỡ cho cậu và Neji được rất nhiều việc. Nhưng quan trọng hơn, sau khi chứng kiến việc vừa rồi, không hiểu sao câu lại có suy nghĩ bắt nạt cô ta thật thú vị.

. . .

Hai lần giáp mặt với Hibari vẫn có thể an toàn trở về, chiến tích khó tin đó đã khiến Hinata nổi tiếng khắp trường. Cô bỗng chốc trở thành một nữ anh hung mà ai ai cũng phải kính nể. Nhưng đối với Hinata, nổi tiếng kiểu này chẳng vui chút nào, ngược lại thì rất phiền phức. Lần tới nếu phải đến Namimori không biết cô có được toàn mạng mà trở về không. Giờ cứ mỗi lần nghe nhắc đến ngôi trường đó là cơ thể cứ như phản xạ, run lên không báo trước. Thêm nữa là Toushirou, vì chuyện cô tự ý quyết định tham gia Hội học sinh mà cậu đã giận cô cả tuần liền.

- Đã bảo là tôi không giận_Toushirou khó chịu nạt. Cô ấy đã xin lỗi cậu ba lần cùng một việc

- Nếu cậu không còn giận thì tại sao lại không nói gì với tớ nữa?_cô vẫn cảm thấy lo lắng

- Tôi đang suy nghĩ.

Hinata có vẻ vẫn chưa bằng lòng với câu trả lời đó, vì cậu đã lạnh nhạt với cô cả tuần nay rồi.

Thực sự thì Toushirou không còn giận Hinata nữa. Giờ có giận cô ấy cũng đâu có ích gì, cậu chỉ lo lắng thôi. Suốt một tuần qua đội Tennis tăng cường giờ tập luyện nên cậu vẫn chưa thể gặp được Fuji để hỏi cho rõ ràng. Cứ có cảm giác là hắn muốn trốn cậu.

Bất ngờ có tiêng kêu “tít tít” từ cuốn sổ tay điện tử mà Toushirou mang theo bên mình. Kì lạ. Hiếm khi Tổ giám sát gửi thông tin vào giờ này.

Hinata im lặng quan sát thái độ của Toushirou từ khi bắt đầu mở sổ cho đến lúc đọc tin nhắn. Đôi mắt xanh đó bất ngờ mở lớn một cách bàng hoàng. Toushirou nhìn Hinata nói gấp:

- Chúng ta phải đi ngay. Có lệnh triệu hồi khẩn cấp!

- Hả?!_Hinata kêu lên thảng thốt

Cá lớp lập tức quay lại nhìn nơi phát ra tiếng kêu. Hinata hốt hoảng vội vàng cúi đầu xin lỗi các bạn. Xong cô mới quay sang cậu, thì thầm:

- Khẩn …khẩn cấp sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Tôi biết thế nào được.

- Nhưng …nhưng chúng ta sẽ đi thế nào? Sắp đến giờ vào học rồi.

Toushirou không nói gì, bất ngờ đấm vào bụng Hinata rồi đẩy nhẹ cô ấy té khỏi ghế. Được đà Hinata ôm bụng quằn quại, kêu lớn:

- AAA!!! Đau quá! Đau bụng chết mất!

Tiếng kêu la thảm thiết khiến tất cả học sinh bàng hoàng. Lớp bỗng chốc trở nên nhốn nháo. Họ cùng xúm lại, lo lắng xem tình hình của Hinata thế nào. Khi đó Toushirou đã nhanh chóng cúi xuống vực Hinata dậy, cậu trấn an:

- Các cậu cứ bình tĩnh! Ngay bây giờ tôi sẽ đưa Hyuuga đến phòng Y tế. Không việc gì phải lo lắng cả.

- Đúng đúng. Nhanh đưa bạn ấy đi đi!_nhiều tiếng nói liên tục phát ra cứ nhao nhao cả lên

- Rồi rồi. Mọi người tản ra nào!_cậu bế Hinata lên_Cứ vào học bình thường đi, đã có tôi lo rồi!

Toushirou bế Hinata đi nhanh ra khỏi lớp. Naruto, Sakura và Ino vội vàng chạy theo. Tuy nhiên họ mới ra khỏi cửa đã bị Itachi cản lại.

- Itachi-sensei, cậu ấy …

- Thầy biết rồi. Các em cứ yên tâm về lớp đi. Thầy sẽ đi xem sao.

- Em cũng muốn xem …_Naruto nài nỉ

- Thầy đã nói là không sao mà. Cứ về lớp học tiếp đi! Có gì thầy sẽ thông báo sau.

Itachi nói vậy ba người họ đành kéo nhau về lớp.

Vị thầy giáo trẻ nhìn theo Toushirou cho đến khi khuất bóng. Đôi môi vẽ một nụ cười nhẹ.

. . .

Toushirou bế Hinata chạy ra hành lang phía sau phòng Y tế. Ngó nghiêng không thấy ai, cậu mới hạ cô ấy xuống.

- Cô không sao chứ?

- Ưm, không_Hinata hơi nhíu mày. Thực sự thì cô còn hơi đau_Lần sau trước khi có ý định đánh tớ cảm phiền cậu báo trước với tớ một tiếng được không?

- Cô nghĩ lần sau tôi sẽ bày lại trò này chắc_cậu lôi trong người một quyển ấn chú và trải ra

- À ...không_Hinata cúi mặt. Cô đã hỏi một câu thật ngốc

- Rồi. Giờ bám chắc vào tôi nhé!_cậu cắn ngón tay mình đến bật máu, rồi dùng máu đó quẹt một đường dài lên những dòng chữ trên cuộn giấy. Hinata hiểu ra lập tức ôm chặt cánh tay Toushirou_Đi nào!

Ngay sau khi Toushirou niệm thuật, cả hai biến mất khỏi hành lang và xuất hiện ngay trước cánh cổng sắt của căn cứ Akatsuki. Trang phục đi học đã được đổi thành đồng phục đen ninja. Cùng lúc Karin, Konan và những ninja khác từ khắp nơi cũng quay về đây theo lệnh triệu tập. Tất cả đều mang gương mặt vô cùng căng thẳng và lo lắng. Đã rất lâu rồi Akatsuki chưa từng phải triệu hổi khẩn cấp. Chắc chắn đã có chuyện rất nghiêm trọng xảy ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét