Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

Phần 27: Rắc rối lại chồng rắc rối




Hinata rời khỏi khu vực lễ hội để đến một khu vực khác yên ắng hơn. Một vườn trồng cây ăn quả loại lớn nằm cạnh đó. Cô không chắc Hibari có ở đây hay không. Theo như Dino nói thì người này không thích đám đông cho nên chắc là chọn một nơi thế này không chừng.

Thật sự thì cô không thích anh ta, không những vậy còn sợ nữa. Nhưng rốt cuộc thì cô lại đang mang đồ ăn trưa đi tìm anh ta. Dino cũng thật là …Việc gì phải cố công chuẩn bị đồ ăn trưa cho tên học trò mà đến cả điện thoại của thầy mình cũng không thèm bắt máy chứ?! Anh ấy có cái hẹn nên nhờ cô giúp. Cô không thích nhưng nhìn nụ cười rạng ngời như mặt trời của anh thì cô lại không nỡ từ chối. Đúng là phiền phức thật.

Bất chợt một con chim nhỏ màu vàng từ đâu bay đến lượn trước mặt Hinata. Cô ngạc nhiên reo lên vui mừng:

- Hi-chan! Lâu không gặp. Chị nhớ em quá!

- Con mèo hoang kia, ngươi quên đã nói gì với ta rồi sao?!

Nhận ra giọng nói quen thuộc, Hinata ngạc nhiên ngước lên và nhìn thấy Hibari đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây khá cao. Cậu ta đang nhìn cô với vẻ lạnh lùng và khó chịu.

- Hibari-san?_cô sững lại, nhìn xung quanh rồi lại quay lên ngơ ngác hỏi_Ban nãy là anh gọi tôi đó hả?

- Không gọi ngươi thì gọi ai. Con mèo ngốc!

Hinata nhíu mày. Cái gì mà mèo hoang với lại mèo ngốc? Cô có tên hẳn hoi cơ mà. Anh ta không nhớ ra tên của cô hay cố tình không chịu gọi vậy? Nhưng thôi. Cứ làm cho xong việc được nhờ đã.

- Lúc nãy tôi đã gặp Dino-san. Anh ấy nhờ tôi mang đồ ăn trưa cho anh_giơ một hộp bento lên_Anh xuống lấy đi này!

Hibari không có chút phản ứng nào cho biết là mình đã nghe thấy cả. Hinata đang giận.

- Vậy tôi để nó dưới này nhé! Anh nhớ xuống lấy đó!

Cô đặt bento dưới gốc cây. Hibari vẫn không có phản ứng gì. Mặc dù rất bực mình nhưng dù sao thì anh ta cũng không nhảy vào đánh cô như cô vẫn lo sợ. Vậy cũng xem là may mắn rồi.

- Tôi còn có việc. Tôi phải đi đây.

Hinata quay lưng đi về phía lễ hội, nhưng chỉ mới có vài bước cô chợt giật mình khi cảm nhận được một luồng sát khí cực mạnh xuất hiện sau lưng mình. Thanh kiếm chui ra từ ống tay áo, cô quay lại vung kiếm, chặn kịp cú tonfa trước khi bị đập thẳng vào mặt. Cả hai lùi lại.

- Anh làm gì vậy?_gương mặt tỏ vẻ hụt hẫng. Không lẽ cứ gặp anh ta thì phải đấu một trận sao?

- Đã bảo ngươi không được gọi Hi-chan kia mà!

- À_”Ra là thế. Anh ta để ý quá vậy?”, cô cười nhẹ_Tôi vui quá nên quên mất. Xin lỗi!

Dù vậy Hibari vẫn lao đến tấn công tới tấp. Hinata cố gắng đỡ tất cả chúng. Hibari dần tăng tốc độ.

- Không phải tôi đã xin lỗi rồi sao? Anh còn điều gì chưa vừa lòng nữa?

- Lần gặp trước ngươi dám xỏ ta. Hôm nay nhất định phải phân thắng bại tại đây.

- Nhưng tôi đang làm việc. Để lúc khác tôi sẽ đấu với anh.

Hibari đánh mạnh hơn, tốc độ vẫn không dừng lại. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà khả năng chiến đấu của anh ta tăng lên đến chóng mặt. Hinata cảm thấy tay mình đang tê rần. Cô không thể trụ lâu với tình trạng thế này. Hinata dồn sức dùng kiếm đẩy ngược tonfa bật ra. Hibari lập tức lao vào một đợt tấn công mới.

- Xin anh đấy! Tôi không thể bỏ công việc của mình. Tôi hứa sau khi xong việc sẽ quay lại đấu với anh, được không?

- Ta không cần lời hứa của ngươi. Ta muốn đấu lúc nào thì ta đấu.

Thật là bó tay với cái gã này. Nếu biết trước như vậy không đời nào cô nhận lời Dino làm việc này. Từ giờ trở đi, ngoại trừ là công việc của Hội thì cô thề không sẽ bao giờ chạm mặt anh ta thêm một lần nữa.

Hibari rất giỏi trong việc lợi dụng sơ hở của đối thủ, dù là rất nhỏ. Hinata đã sơ suất để Hibari có cơ hội thúc một cú tonfa vào mạng sườn mình. Cô lùi lại. Hibari lại lao đến, dùng cả hai thanh tonfa vung chéo cùng lúc. Hinata dùng kiếm đỡ cú nện như trời giáng. Nó quá mạnh khiến thanh kiếm bị văng ra. Hibari không chút chần chừ, lạnh lùng vung tonfa nhằm thẳng đầu Hinata giáng xuống. Đôi mắt trắng mở to bàng hoàng …

Keng!

Thanh tonfa đã bị chặn lại bởi một vũ khí bằng kim loại khác. Thời khắc đó trái tim Hinata như ngừng đập. Cô sửng sốt và bàng hoàng trước những gì đang diễn ra. Cô đã hành động theo bản năng của một ninja: dùng kunai để chặn tonfa của Hibari.

Đôi mắt Hibari đang mở to vì kinh ngạc. Hinata bước lùi lại, thu kunai vào tay áo. Cô im lặng, cố gắng bảo mình thật bình tĩnh, lo lắng quan sát thái độ của Hibari.

. . .

Không khí xung quanh gian hàng lấy phần thưởng đang rất căng thẳng. Tất cả mọi người đều hồi hộp và nín lặng chờ xem cậu nhóc (trông như học sinh tiểu học) ném phi tiêu thứ hai. Sau một thời gian đấu tranh tư tưởng dữ dội, vị đội trưởng nhỏ bé đã quyết định bước vào gian hàng đó. Toushirou tự nhủ cậu làm việc này không phải để kiếm quà, mà chỉ là một hình thức kiểm tra kĩ năng thiện xạ của mình trước trận đánh lớn. Lần ném đầu, Toushirou đã ném trúng vào ô phần thưởng Một hộp sữa, nó nằm sát ngay bên cạnh ô Mèo con bằng bông. Toushirou rất ngạc nhiên. Cậu đã nhắm rất chính xác, sao lại có thể trật được. Không lẽ tay ném của cậu đã giảm sút? Cậu quyết định ném lại lần nữa.

Lần này Toushirou nhắm rất kỹ trước khi ném. “Phập!”. Mũi phi tiêu cắm phập vào đường line của ô phần thưởng Mèo con. Ai nấy đều ồ lên một cách tiếc nuối. Toushirou sững người. Cậu cảm thấy có gì đó không ổn trong cái vòng tròn đó. Cậu chắc chắn đã nhắm rất chuẩn, không thể nào trật được.

- Quý khách, quý khách ném tuyệt thật! Gần như trúng đích đấy! Quý khách nên thử một lần nữa xem!_người chủ gian hàng đó cười một cách thân thiện

Ngoài mặt thì cười như vậy nhưng ai biết được bên trong kẻ đó lại đang rất lo lắng. Hai lần ném vừa rối hắn ta đều phải dùng thuật để làm trật đi mũi phi tiêu. Người này ném rất giỏi, nếu làm thêm lần nữa không chừng sẽ bị lộ.

Toushirou đã trả tiền cho lần ném thứ ba. Cậu đã lén đưa một chút charka vào phi tiêu. Chỉ cần vòng tròn đó có phép thuật thì phi tiêu sẽ phản ứng. Nếu cậu đoán không nhầm thì tên chủ trò này là một Wizard. Rất có khả năng đó là kẻ các cậu đang cần tìm.

Mũi tên thứ ba được phóng ra. Toushirou khá ngạc nhiên. Nó trúng đích, và phi tiêu không có chút phản ứng. Phán đoán nhầm à?

- Chúc mừng quý khách đã giành được phần thưởng là một bé mèo bằng bông. Quý khách có thể đem tặng cho bạn gái làm quà.

Toushirou hoàn toàn không để ý đến những lời đó. Cậu đang chú tâm vào món quà mình giành được. Có cái gì đó không ổn.

Sau khi rời khỏi gian hàng một đoạn khá xa, Toushirou đặt bàn tay chứa charka lên con mèo bằng bông. Nó phát ra ánh sáng xanh. Đó là biểu hiện của phép thuật.

. . .

- Không ngờ trong trường Tokyo lại có ninja đấy. Bọn động vật ăn cỏ ở đó làm việc kém cỏi đến mức này rồi sao?_cậu ta nở nụ cười khinh khỉnh

- Không phải lỗi của các thầy ấy. Họ biết rõ tôi là ninja nhưng vẫn cho ở lại trường. Tôi cũng đang muốn biết lý do. Và muốn biết điều đó tôi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này. Vì vậy anh có thể cho tôi thêm thời gian không? Tôi hứa sau khi xong nhiệm vụ sẽ quay lại đấu một trận thật nghiêm túc với anh.

Hibari im lặng một lúc rồi hỏi:

- Nhiệm vụ gì vậy?

- Bọn tôi được lệnh theo dõi và bắt quả tang một Wizard bị nghi ngờ dùng phép thuật ăn cắp tiền của khách du lịch.

- Ồ, nghe hay đấy!_Hibari có vẻ phấn khích

- Tôi cũng có thắc mắc muốn hỏi. Tại sao anh lại đến đây? Anh vốn không thích những nơi ồn ào cơ mà. Đã mất công đến lại không vào mà ở ngoài quan sát trong lễ hội.

- Đó không phải chuyện của ngươi. Trả lời câu hỏi của ta đã. Ninja các ngươi gồm những ai?

Hinata im lặng. Lúc này cô khá bình tĩnh. Dù gì bí mật của cô cũng đã có khá nhiều người biết, có thêm người nữa thì cũng không còn quá nghiêm trọng. Cô chỉ lo ...

- Tôi tạm thời chưa thể cho anh biết, vì tôi không chắc anh sẽ còn cho người nào khác biết về việc này hay không. Như vậy quá nguy hiểm cho những người đồng đội của tôi.

Hibari nhướng một bên mày vẻ ngạc nhiên. Không chỉ Hibari, bất kì ai khi nghe về một điều tốt đẹp gì đó của Ninja đều có vẻ ngạc nhiên cả. Đó là một sự thật đau lòng mà Hinata không bao giờ muốn chấp nhận.

- Ngươi không nói cũng không sao. Ta sẽ có cách để tìm ra các ngươi_Hibari quay lưng lại_ Giờ thì đi đi, và nhớ giữ lời hứa ban nãy của ngươi. Sau khi xong nhiệm vụ hãy quay lại đây đấu với ta. Ta cho ngươi một tiếng đồng hồ. Nếu sau một tiếng mà ngươi không quay lại, ta sẽ đến đó tìm ngươi.

Nói rồi Hibari nhảy phốc lên cây, quay lại ngồi chỗ vị trí ban đầu, để lại một Hinata với đôi mắt mở to hết cỡ.

Vậy là sao? Anh ta đâu phải Sasuke. Tại sao cái cách sai khiến người khác mà không quan tâm đến cảm nhận của người đó của cả hai lại giống nhau đến thế?! Chỉ một tiếng đồng hồ làm sao cô có thể hoàn thành nhiệm vụ khó khăn như vậy được chứ?! Anh ta rõ ràng đang muốn làm khó cô mà.

Hinata quay nhanh về khu lễ hội. Chưa cần biết một tiếng sau sẽ xảy ra chuyện tồi tệ gì. Ít ra lúc này Hibari đã để yên cho cô tiếp tục nhiệm vụ và không nói thân phận của cô cho bất kì ai. Với một người như anh ta được như thế này đã là một thành công lớn rồi. Nghĩ như vậy đôi môi nở nụ cười nhẹ. Đành vậy. Cứ lo xong nhiệm vụ rồi tính tiếp.

Hibari đưa mắt nhìn theo Hinata một cách lãnh đạm. Có tiếng nhạc bài ca Namimori vang lên. Cậu mở máy điện thoại. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:

- Kyoya, cậu chịu nghe máy rồi à? Đã nhận được bữa trưa tôi làm cho cậu rồi chứ?

- Anh toàn làm những chuyện thừa thãi. Lần sau còn tái diễn tôi sẽ cắn chết anh.

- Vậy là lần này tôi được tha thứ nhỉ?_tiếng Dino bật cười ở đầu dây bên kia

- Cứ xem như vậy đi. Hôm nay anh đã làm được một chuyện tốt đấy!

- Hả?!

- Vậy đi. Có chuyện gì gọi điện báo cho tôi biết.

Nói rồi Hibari cúp máy mặc cho đầu dây bên kia kêu la í ới. Rút từ trong túi áo một hộp vuông nhỏ, Hibari nhếch môi cười nhẹ. Ninja mà lại được phép học trong trường Tokyo, và lại còn nhiệm vụ khá thú vị kia nữa. Hibari có cảm giác ở cô ta có một điều gì đó rất bí ẩn. Những gì cậu chưa biết về ninja, cậu có thể biết rõ hơn thông qua cô ta. Bắt một Wizard à? Cậu sẽ ngồi ở đây, lặng lẽ theo dõi trận chiến sắp tới. Một trận chiến thú vị theo suy đoán của cậu.

. . .

- Cậu ta vẫn cúp máy tùy tiện vậy nhỉ?_người thanh niên Nhật bật cười trước khi đưa lon bia lên miệng hớp một ngụm lớn

- Kyoya vốn là như thế. Chẳng ai biết được cậu ta đang nghĩ gì_Dino thở dài

- Quả là khó khăn cho cậu khi phải làm gia sư cho một tên học trò bất trị như vậy. Hay là có thể nói rằng Ngựa Chứng đã thất bại trong việc huấn luyện chim sẻ biết nghe lời?

- Đừng có giễu tớ, Itachi?_Dino cau mày_Đổi lại nếu là cậu, tớ thách cậu bảo được Kyoya đấy!

- Khỏi cần thách. Tớ không dại gì mà dây vào tên nhóc đó đâu. Một mình cậu hứng là đủ rồi_Itachi phá lên cười

- Bạn bè mà nhẫn tâm với nhau thế đó hả?!_Dino làm mặt giận

- Đùa thôi. Giờ vào việc chính nhé!_anh chỉ vào người ngồi bên cạnh mình_Đây là Fuji Syusuuke mà tớ đã kể với cậu. Fuji-kun, đây là Dino Cavallone, bạn học cấp 3 của anh.

Hai người cúi chào nhau một cách xã giao và thân thiện.

- Lý do của cuộc gặp hôm nay là chúng ta cùng quan sát và hỗ trợ cho một người.

- Quan sát và hỗ trợ? Ai vậy?

- Hyuuga Hinata, đại tiểu thư tộc Hyuuga ninja.

Tin này khiến cả hai rất ngạc nhiên và bàng hoàng. Tuy đã biết Hinata là một ninja nhưng Fuji không thể ngờ về thân phận của cô bé.

- Chuyện ...chuyện này là thật sao? Cô bé ấy dễ thương và hiền lành là vậy. Tớ cứ nghĩ tiểu thư một gia tộc lớn như thế ..._Dino im bặt, không biết phải diễn tả thế nào

- Hinata là trường hợp đặc biệt. Tại cậu tiếp xúc chưa nhiều với cô bé nên không biết thôi. Bề ngoài có vẻ yếu đuổi, nhưng bên trong lại rất mạnh mẽ và kiên cường. Cô ấy là một trong số rất ít những ninja dám chống đối lại lối sống của cả giới ninja đã tồn tại suốt bao năm qua.

Dino ngẩn người phải đến một lúc. Anh hỏi Itachi với ánh mắt rất nghiêm túc.

- Cậu nói vậy tức là đã có sự lựa chọn rồi đúng không?

- Đúng vậy. Nhiệm vụ này có thể xem là bài thi sát hạch quan trọng tư cách “Người trung gian” của Hinata. Nếu những gì tớ phán đoán là đúng thì kế hoạch lớn của chúng ta có cơ hội thành công rồi.