Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Phần 12 : Trở lại Iwa


Hắn phẩy nhẹ tay, lập tức có mấy tên đồng bọn khác nhảy ra từ hai bên, và cả đằng sau anh. Neji ngạc nhiên. Nếu mục đích của chúng không phải Natsume thì là gì, và tại sao chúng lại tấn công anh?

- Ta hỏi các ngươi là ai?

Không một tên nào trả lời. Chúng bao vây và tấn công Neji cùng lúc. Ban đầu Neji sử dụng Hakkeshou Kaiten và Jyuuken để tránh đòn và phản công, nhưng càng lúc anh càng thấy kế hoạch này không ổn. Mấy tên ninja này trình độ không mấy xuất sắc lắm nhưng vũ khí chúng sử dụng đều là “hàng xịn”, khả năng sát thương cao, lại còn có tên sử dụng cả cấm thuật. Nhìn cách chúng tấn công rõ ràng là muốn lấy mạng anh bằng được.

- HAKKE KUUSHOU!!

Neji đánh văng kẻ địch một đoạn xa rồi nhân lúc đó tháo chạy, nhưng một trong những tên ninja kia đã sử dụng cấm thuật triệu hồi một con rắn để truy tìm anh. Rồi chúng còn sử dụng cả những chiếc roi dài có chứa chakra mang thuộc tính của Lôi quật vào anh. Sau một hồi đuổi riết, chúng đã quật roi trúng Neji ngay khi anh để lộ sơ hở. Dính phải Lôi, người anh tê liệt.

- Các ngươi ...thật ra ...là ai?

- Bọn ta đến để lấy mạng ngươi.

Một tên ninja rút kiếm và thẳng tay chém xuống Neji, nhưng thanh kiếm chưa kịp xuống đến nơi thì đã có một ninja khác với tốc độ nhanh như tia chớp cướp lấy Neji và nhảy lên cây.

- Kẻ nào ?

- Nhìn băng đầu của ta còn không biết sao ? Ta là shinobi của Konoha.

. . .

Đây là đêm thứ hai của lễ hội văn hoá làng Iwa. Không khí thậm chí còn nhộn nhịp đông vui hơn đêm hôm trước. Tất cả mọi người đều ăn mặc rất đẹp, các cô gái diện những bộ xiêm y lộng lẫy sánh đôi cùng các chàng trai đến hội trường lớn ở trung tâm làng Iwa dự vũ hội.

Hinata không có ý đi cùng Natsume đến đó. Vắng mất Neji cô chẳng thiết lễ hội nữa, nhưng Natsume cứ kéo cô đi bằng được. Anh ta tìm đủ mọi lý do để thuyết phục cô :

- Mỗi năm ở Iwa chỉ tổ chức lễ hội văn hoá một lần thôi, em phải biết tận dụng chứ !

- Em có giận tôi thì giận nhưng cứ ở mãi trong phòng thì ích gì, chi bằng tự làm mình thoải mái hơn bằng cách tham dự lễ hội.

- Không biết nhảy thì tôi chỉ cho. Dễ lắm !

Anh ta còn nói nhiều lắm. Cả Kou cũng khuyên cô nên đi, vậy là cô đồng ý. Quả thực cứ ở mãi trong phòng chỉ thấy càng buồn hơn. Biết đâu đi ra ngoài, cô thấy thoải mái rồi sẽ nghĩ ra được cách gì đó.

Hinata không ăn mặc quá cầu kì, cô chỉ diện một chiếc váy dài màu xanh đơn giản. Lúc mấy gia nhân trong phủ đem đến một bộ váy dạ hội rất đẹp và lộng lẫy, cô đã nằng nặc đòi đổi bằng được.

. . .

Nhạc bắt đầu cất lên những giai điệu du dương, trầm bổng đi vào lòng người, bỗng chốc làm tâm hồn trở nên sảng khoái. Các cặp nam nữ hoà mình vào điệu nhạc bằng những bước nhảy nhẹ nhàng, uyển chuyển, thanh thoát. Natsume cũng nắm lấy tay Hinata và mời cô ấy nhảy. Nhưng Hinata lắc đầu.

- Tôi không muốn.

- Đã đến đây rồi mà em còn định từ chối sao ? Cứ đi theo tôi, rồi em sẽ thích cho xem.

Vừa nói Natsume vừa lôi cô đi. Không khí ở đây đang vui vẻ, mọi người đang phấn chấn thế này khiến Hinata không tiện từ chối.

Natsume nhiệt tình chỉ dạy cho Hinata cách nhảy từng bước, từng bước một. Tính cả nể của Hinata lại không thể từ chối được tấm thiện tình đó. Dần dần cô đã hoà vào điệu nhạc cùng những bước khiêu vũ lúc nào không hay.

- Em học nhanh đấy ! Tôi đã nói là rất dễ mà.

- Vâng. Rất cảm ơn anh. Tôi cứ nghĩ tính mình vụng về, không thể học được những động tác đòi hỏi sự khéo léo như thế này. Tôi sẽ về chỉ lại cho Neji-niisan, chắc anh ấy thích lắm !

Đột ngột Natsume khựng lại. Hinata bất ngờ, không kịp phản ứng lại đã ngã chúi vào người Natsume, nhưng anh ta chẳng có chút động thái nào ngoại trừ gương mặt bỗng dưng tối sầm lại.

- Natsume-san, anh sao thế?

- Tại sao …_giọng Natsume như lạc đi_tại sao đi với tôi mà em vẫn luôn nhớ đến hắn?

Hinata kinh ngạc. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra với anh ta.

- Anh đang nói gì vậy?

- Lúc nào trong đầu em cũng chỉ có Neji. Đối với em, tôi không là gì sao ?

Ánh mắt Natsume lúc này giống hệt như hồi sáng khi anh ta chặn đường cô ở hành lang, thậm chí còn có phần gay gắt hơn.

Tại sao lại ghen chứ? Giữa cô và Neji đâu có gì, mà anh ta cũng chẳng là gì của cô cả.

- Anh đừng có nói năng linh tinh!_Hinata cố gắng giằng tay mình ra khỏi tay Natsume nhưng anh ta nắm rất chặt_Bỏ tôi ra!

- Không được. Em phải trả lời câu hỏi của tôi đã. Đối với em, tôi là gì ?

- Câu hỏi đó để trả lời sau được không ?_một giọng nói lạ vang lên đột ngột cắt ngang cuộc cãi vã của hai người_Bây giờ tôi muốn mượn Hinata.

Hinata kinh ngạc khi nhìn thấy một người thanh niên trẻ mặc áo giáp và đeo băng đầu của ninja làng Konoha. Mái tóc ngắn màu xanh đen, gương mặt thanh tú lạnh lùng và đôi mắt đen láy.

Không thể ngờ được.

- Sa...Sasuke-kun ! Sao cậu lại ở đây ?

- Không có thời gian để giải thích với cậu đâu. Mau cùng tớ quay về phủ Mochitsuki, Neji bị trọng thương rồi.

Hai đôi mắt mở to bàng hoàng.

Sao lại như vậy được ! Neji đi chuyển thư mà !

. . .

- Sasuke, làm ơn ...đừng để cô ấy biết ..._Neji níu tay áo Sasuke cố sức van nài

Sasuke nhíu mày nhìn người bạn Konoha đang nằm trên giường. Khắp người cậu ta chi chít những vết thương, miệng thì thở từng hơi khó nhọc. Bị thương đến thế này mà còn muốn giấu ư ? Thật hết hiểu nổi !

- Tớ không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng nếu Hinata trở về biết cậu thế này mà không báo cho cô ấy biết thì chỉ càng làm cô ấy lo lắng thêm thôi. Hơn nữa, Hinata là ninja y thuật, để cô ấy chăm sóc cho cậu vẫn tốt hơn là mấy cô y tá ở bệnh viện chứ !_Sasuke quay sang bên_Kou-san, mau chỉ tôi biết Hinata đang ở đâu !

Sasuke đã nói thế Neji cũng chẳng thể làm gì khác được.

Anh lại khiến cô ấy phải lo lắng rồi.

. . .

- Cậu ta bị trúng Lôi kích khiến một số cơ quan trong cơ thể ngừng hoạt động đột ngột. May là tớ cũng là người sử dụng Lôi nên biết cách khắc chế. Tớ đã đưa chakra của tớ vào khuấy động lại chakra của Neji, nhưng vẫn cần phải nhờ đến y thuật của cậu để giúp làm thông các lỗ huyệt chakra.

Hinata không buồn thể hiện một động thái nào cho thấy là cô đã nghe những gì mà Sasuke nói. Thật ra lúc kích hoạt Byakugan quan sát dòng chảy chakra trong người Neji cô đã đoán được phần nào tình hình rồi. Nhưng đó không phải là lý do ...Chẳng phải nguyên nhân đều do cô sao ? Nếu không phải vì cô thì Neji đã không đến Iwa, không phải vì cô thì anh ấy đã không bị lừa đi khỏi làng để đến nỗi bị tấn công ! Tất cả đều là vì cô !

Hai khoé mắt đã xuất hiện những giọt nước. Ngoài chakra bị rối loạn khiến cơ thể khó cử động, Neji không còn vết thương nào đáng bận tâm cả, nhưng Hinata vẫn cảm thấy lòng mình như thắt lại, cứ như người đang chịu những vết thương này là cô chứ không phải anh.

- Hinata-sama ...đừng lo lắng quá ! ...Tôi ổn rồi .

- Lúc nào cũng nói như thế !_những giọt nước mắt không kìm nổi, trào ra chảy dài xuống hai má_Em đã bảo anh đừng nói như thế nữa mà !

- Sama lại khóc rồi. Thử hỏi thấy sama thế này ...tôi sao lại không nói như vậy chứ ? ...Vì thế đừng khóc nữa !

Hinata mỉm cười. Tay cô đang băng bó cho Neji thì làm sao mà lau nước mắt được. Cứ mặc cho nó chảy như thế. Đằng nào thì anh cũng sẽ làm cô phải khóc nữa thôi.

- Thật ra mọi chuyện là thế nào vậy ?_Kou bắt đầu không kìm nổi sự sốt ruột của mình_Ai đã tấn công Neji-kun, và tại sao Sasuke-kun lại có mặt ở đó ?

- Tôi làm nhiệm vụ ở Star Country, đang trên đường trở về Konoha thì bắt gặp Neji đang bị một nhóm ninja bịt mặt truy đuổi. May mà tôi ra tay cứu kịp không thì cậu ta mất mạng rồi.

- Lần này tớ mang ơn cậu rồi.

- Hừm_Sasuke mỉm cười_Mạng cậu còn lớn lắm ! Liệu mà sống trả nợ cho tớ.

Neji khẽ cười.

- Quá đáng thật !

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

Phần 11 : Đại dương trong mắt


- Sao cơ ? Thư khẩn ?_Hinata bàng hoàng, thốt lên kinh ngạc

- Vâng. Sáng sớm nay Konami-san đã đưa một lá thư cho Neji-kun nói là thư khẩn cần được chuyển gấp cho Hiashi-sama. Cậu ấy đi vội quá nên không kịp báo cho sama biết.

Hinata không nói gì cả. Gương mặt xuống sắc thấy rõ.

- Tôi có nói để tôi đi thay Neji-kun nhưng Konami-san nói lá thư này có liên quan đến Neji-kun nên nhất định phải đích thân cậu ấy đi.

Hinata không biết phải gọi cảm giác của mình lúc này ra sao. Trống trải. Hụt hẫng. Không. Thậm chí còn hơn thế.

Cô không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa. Cô muốn trở về.

- Phải đi thôi, Kou-san! Tôi phải nói ró với Shiro-sama mục đích thực sự của chúng ta. Tôi không thể đợi thêm được nữa.

- Hinata-sama, xin cẩn trọng! Chuyện này cần phải lựa chọn thời điểm thích hợp.

- Còn phải chờ đợi đến bao giờ nữa đây? Tôi thực sự đã không đủ kiên nhẫn để chờ đợi thêm được nữa. Lá thư khẩn đó có thể không chỉ liên quan đến Neji-niisan mà còn có liên quan đến tôi không chừng ...Không được. Tôi phải nói. Dù cho kết quả có thế nào tôi cũng phải nói rõ quan điểm của mình.

Kou rất ngạc nhiên. Điều gì đã khiến Hinata mất bình tĩnh như vậy? Cô ấy dường như không nghĩ được gì cả ngoài ý muốn “Phải trở về”.

- Em định gặp cha tôi để nói chuyện gì vậy?

Hinata giật mình khi nghe giọng Natsume vang lên từ phía sau.

Không hiểu anh ta đứng đó từ lúc nào. Anh ta có vẻ rất giận dữ, nhưng cô không quan tâm. Cô không có hơi sức đâu mà cãi nhau với anh ta. Cô còn có việc khác quan trọng hơn phải làm.

- Tôi định nói chuyện gì không liên quan đến anh.

- Không liên quan à?_Natsume tiến đến đứng chắn ngang đường đi của Hinata_Em tưởng tôi không biết mục đích em đến Iwa là để làm gì sao ?

Hinata không ngạc nhiên lắm. Natsume là thiên tài mà, đoán ra được cũng là việc dễ hiểu.

- Nếu đã biết rồi sao anh còn không tránh ra ?

- Bởi vì biết nên tôi càng không thể để em đi.

- Anh ...

- Khó khăn lắm tôi mới có thể giữ được em ở bên cạnh mình, sao tôi có thể buông ra dễ dàng như vậy được !

- Anh ..._cô sửng sốt, và bắt đầu đặt nghi vấn_Lẽ nào ...chuyện của Neji-niisan ...

- Đúng vậy đấy ! Lá thư đó chẳng có gì cả. Mục đích của tôi là đuổi tên Neji đó về Konoha càng sớm càng tốt.

- Anh thật quá đáng !_Hinata giận dữ quát lên_Tại sao anh có thể làm thế ?!_cô chỉ muốn tát Natsume như lần đầu gặp mặt cho thoả cơn giận này. Natsume sao có thể hiểu được Neji quan trọng với cô đến thế nào chứ ?

- Tại sao à ? Tất cả đếu là vì em. Vì em lúc nào cũng tránh mặt tôi trong khi lại luôn thân mật với hắn. Tôi không thể chịu đựng được chuyện đó.

Hinata gần như chết điếng người nhìn Natsume.

Đôi mắt anh ta như chứa lửa_ngọn lửa của sự ghen tuông.

Tại sao lại như thế ? Tại sao Natsume có thể thích cô được ?

- Dù em có chửi mắng tôi thế nào, tôi mặc kệ ! Tôi biết mình thật ích kỷ khi hành động như thế. Nhưng ...tôi không thể để vuột mất em được.

Hinata thấy rất bối rối. Cô không biết nên làm gì với Natsume. Nếu như trước kia, cảm giác của cô về Natsume là một người kỳ lạ, đáng ghét nhưng đôi lúc vẫn cảm thấy thật thân thiện và gần gũi. Cô từng nghĩ muốn làm bạn với anh ta hơn là làm một người vợ. Còn giờ đây, khi biết tình cảm của Natsume đối với mình là thật lòng, cô cảm thấy bối rối, chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Nhưng đi thế nào khi chưa hoàn thành được mục đích. Cứ thế này mà trở về chẳng phải là quá phí phạm công sức sao ? Hơn nữa Natsume cũng chắc chắn không để cô trở về, và càng ngăn cản cô gặp Shiro-sama bằng mọi giá.

Cô phải làm gì bây giờ ?

Neji-niisan, làm ơn quay về đi!

...

Konami đã đứng sau hành lang lắng nghe khá lâu. Nước mắt trào ra từ lúc nào không hay. Cô quay người, lặng lẽ rời chân đi. Cô không đủ bình tĩnh để lắng nghe thêm nữa. Nhưng chưa đi được bao xa thì bị chặn lại.

Liếc thấy bóng người đứng chặn mình, Konami gạt nước mắt rồi nhắm lại, để rồi sau đó khi mở ra, gương mặt đau khổ bỗng chốc biến thành gương mặt của một Konami lạnh lùng, điềm tĩnh như mọi ngày.

- Nonoko-sama, có chuyện gì sao ạ ?

- Chuyện gì à ?_Nonoko trừng mắt_Tôi phải hỏi chị mới đúng. Sao chị dám thông đồng với niisan đưa bức thư giả lừa Neji-kun rời khỏi Iwa ?

- Xin lỗi, Nonoko-sama, tôi làm vậy là vị lợi ích của gia tộc ...

BỐP !!

Nonoko dang tay tát mạnh Konami không chút e dè.

Konami không phản ứng, cứ như cô đã chuẩn bị để nhận nó vậy. Cũng bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Nonoko làm thế.

- Đừng có đem cái lý do đó ra giải thích với tôi. Lúc nào cũng vì gia tộc. Chị vì gia tộc đến thế sao ! Chị đừng tưởng được cha và anh tôi ưu ái thì muốn làm gì thì làm. Nói cho cùng chị cũng chỉ là một tên Phân gia mà thôi !

Nonoko đang rất tức giận. Những tưởng có thể nhân chuyện này tống khứ được Konami ra khỏi tộc Mochitsuki, nhưng không ngờ ...chính cha mình cũng thông đồng tạo ra bức thư giả đó.

- Nonoko-sama, xin hãy bình tĩnh nghe tôi nói ...

- Tôi không cần nghe gì hết !_vừa nói vừa dang tay tát Konami 1 cái nữa, rồi chỉ vào mặt cô ấy doạ dẫm_Tôi cảnh cáo chị, nếu còn dám đụng đến Neji-kun thì không chỉ có thế này đâu !

Nói xong Nonoko bỏ đi.

. . .

Gió bắt đầu thổi mạnh rồi. Cánh hoa trắng muốt, mỏng manh vật lộn trước cơn gió tai ác để trụ lại trên cành cây mà nó đã gắn bó. Bụi tấp cả vào cánh hoa khiến màu trắng của nó nhạt dần, nhưng hoa vẫn trụ ở đó. Một bông hoa trắng nhỏ nhắn lấp ló sau những tán lá rung rinh.

Lặng lẽ.

. . .

Phết nước lên mặt, Konami xoa nhẹ những vết hằn đỏ trên má mình. Tấm gương trước mặt cô phản chiếu hình ảnh của một cô gái tóc tím xinh đẹp, sắc sảo nhưng lại mang một đôi mắt buồn sâu thẳm. Đại dương trong đôi mắt đó bao la, rộng lớn, rộng đến mức tưởng như đã chạm đến đường chân trời. Đại dương không mang màu xanh vốn có của nó. Tất cả chỉ là một màu tối, không phải tối đen. Chỉ đơn thuần là nó tối.

Konami vẫn thường tự ngắm đôi mắt mình trong gương, đem tất cả những tâm tư của mình trút cả vào đại dương sâu thẳm và bao la đó. Có lẽ vì vậy mà nó bị tối màu. Cô đâu muốn thế. Cô chỉ muốn nhìn thấy màu xanh biển tuyệt đẹp trong đôi mắt mình, nhưng dù cố gắng đến mấy cô cũng chẳng bao giờ thấy được. Mãi mãi không thể thấy được.

. . .

Neji đang rất bức bối. Tại sao lại phải đi vào đúng lúc này? Để Hinata ở lại Iwa anh không yên tâm chút nào mặc dù đã có Kou ở đó. Không có anh thể nào Hinata cũng bị tên đáng ghét Natsume làm phiền. Một mình Kou thì làm sao ngăn nổi.

Mà nghĩ đi nghĩ lại anh thấy bức thư khẩn này có gì đó không ổn. Tối qua anh đâu có thấy chút động tĩnh bất thường nào, sao sáng nay đã thấy có thư khẩn rồi, mà lại liên quan đến anh nữa chứ! Nhưng vì người đưa bức thư là Konami_một người mà theo nhận xét của anh là rất nghiêm túc và đáng tin cậy_nên anh không thể nghĩ nó là giả. Nhưng giờ nghĩ lại, suy xét tình huống thì khả năng này là có thể.

Neji dừng lại.

Có nên kiểm tra bức thư không? Dù với Byakugan thì có thể xem được thư mà không cần mở, nhưng với ninja thì đây là việc trái nguyên tắc. Hơn nữa, lương tâm anh cũng không cho phép anh làm thế. Nhưng nếu đúng là thư giả thì sao?
Đúng đêm nay là tổ chức vũ hội, mà Hinata thì lại không biết nhảy, nhưng có thể là Natsume biết. rồi hắn sẽ chỉ cho cô ấy cách nhảy, rồi hai người họ cùng khiêu vũ với nhau …Trời trời, càng nghĩ anh càng muốn điên lên. Anh không thể để Natsume đến gần cô ấy được.

Phải mở nó. Nếu bức thư là thật anh sẵn sàng nhận tội trước Hyuuga-sama.

Byakugan được kích hoạt.

. . .

Giấy trắng?

Neji cúi thấp đầu xuống tránh được lưỡi kiếm phạt ngang trong tíc tắc. Đoạn anh lộn vòng nhảy lùi về sau.

- Ngươi là ai ?

Trước mặt Neji là một tên ninja bịt mặt, tay cầm thanh katana. Vừa nãy nếu anh không kịp thời phát hiện ra và né kịp thì đã mất đầu rồi. Nhìn trang phục của hắn thì có lẽ là cùng bọn với những kẻ đã tấn công Natsume ở Amegakure.

Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013

Phần 35: Thua


- Nếu không có chuyện này xảy ra thì cậu định giấu tớ đến bao giờ? Nếu chẳng may con bé bị đâm chết thì cậu sẽ đối diện với tớ thế nào đây?

Fuji sững người, nhìn chằm chằm Shiraishi. Đôi môi khẽ cười.

- Vậy là cậu...

Shiraishi buông cổ áo Fuji ra, quay lại nhìn vào Hinata đang nằm hôn mê trên giường bệnh mà lòng vô cùng xót xa.

- Chọn thời điểm này để nói, cậu đúng là ác thật đấy! Không cho tớ một cơ hội lựa chọn nào_cậu nói như trách cứ nhưng giọng lại nhẹ nhàng như đang tâm sự

Fuji hơi cúi mặt. Đúng là cậu đang dồn ép Shiraishi, nhưng còn có cách tốt hơn sao?

- Nếu như tớ không chấp nhận chuyện này, tớ đem kể hết cho mọi người nghe thì cậu và các thầy ấy định làm thế nào?

- Tớ đã từng hỏi Itachi-sensei về việc này. Thầy ấy nói: nếu Shiraishi từ chối thì đã chẳng còn là Shiraishi nữa. Lúc đó thầy ấy sẽ có hai lựa chọn, hoặc là giết cậu bịt đầu mối, hoặc là xóa ký ức của cậu về Hinata và chuyển cậu đến học ở Namimori.

Shiraishi nghe xong cười méo xệch.

- Đó mà là lựa chọn sao? Rõ ràng là đang ép chết tớ mà.

Fuji mỉm cười.

- Itachi-sensei còn nói, chỉ cần đúng là Shiraishi thì ván bài này chúng ta nhất định sẽ thắng.

Shiraishi nghe xong bật cười.

- Quả nhiên là Itachi-sensei. Thầy ấy chẳng bao giờ đánh một ván bài mà không nắm chắc phần thắng cả. Tớ nhận là mình thua rồi. Thua hoàn toàn rồi. Tớ sẽ bảo vệ cho Hina-chan.

Shiraishi đã cười khi nói như thế nhưng Fuji có cảm giác mình vừa làm một điều rất tệ hại. Nếu cậu kể cho Shiraishi nghe mọi chuyện ngay từ đầu thì liệu sự việc có diễn tiến tốt hơn không?

- Gì thế này? Sao anh ta lại ở đây?!

Đó là tiếng của Toushirou. Cậu ta bước vào phòng cùng Konan, nhìn Shiraishi với vẻ kinh ngạc. Và Shiraishi cũng trố mắt nhìn cậu ta sửng sốt không kém.

- Chuyện này là sao? Tôi đã nói với Dino là cho tôi thêm thời gian rồi kia mà?

- À, việc diễn ra thuận lợi hơn dự kiến. Anh đã được sự cho phép của các thầy rồi.

- Dù vậy cũng nên báo trước với tôi một tiếng chứ!

- Hitsugaya-kun, cậu ...cậu thực sự là ai?_đôi mắt Shiraishi nhìn cậu đầy ngạc nhiên nhưng vẫn rất nghiêm túc

- Vậy là sao?_Toushirou nhíu mày nhìn qua Fuji_Anh chưa kể gì cho anh ta nghe về tôi à?

- Chưa có thời gian để kể nên trước mắt mới nói sơ về Hinata thôi.

Toushirou thở dài nhưng không nói gì. Cậu không thích nói thẳng rằng “tôi là một ninja” trước mặt người khác. Có lẽ biết vậy nên Konan đã chủ động đến bắt tay Shiraishi và giới thiệu:

- Cậu chắc là Shiraishi mà mọi người đang nói tới. Tôi là Konan. Tôi và Hitsugaya đều là thành viên của đội 8 Akatsuki.

Dù đã lờ mờ đoán ra khi thấy hai người họ xuất hiện nhưng vẫn khiến Shiraishi thấy rất sửng sốt. Hóa ra cậu đã được tiếp xúc với đội 8 từ sớm mà không biết ,lúc đó chắc chắc Fuji đã nhận ra. Nghĩ đến đây cậu lại thấy tủi.

- Hyuuga vẫn chưa tỉnh?_Toushirou hỏi, mắt quan sát thật kĩ tình trạng của cô bé

- Chưa. Nhưng theo lời bác sĩ nói thì tình trạng của con bé đã ổn định nên sẽ sớm tỉnh lại thôi. Cậu không cần lo lắng quá.

Toushirou không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hinata. Lông mày chau lại. Cứ mỗi lần nhìn cô ấy như thế này lòng cậu lại nhói đau, lại hối hận vì mình đã không bảo vệ được cô.

Đột ngột Toushirou quay ngoắt qua nhìn Shiraishi khiến cậu ta giật mình. Cậu hỏi:

- Anh thực sự muốn bảo vệ cô ấy chứ?

Shiraishi hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng trả lời ngay:

- Chắc chắn rồi. Anh nhất định sẽ không để con bé phải chịu đau đớn nữa.

- Hừ. Tên Naruto cũng nói y chang như vậy. Có thêm mấy người hỗ trợ mà còn không bảo vệ được cô ấy thì thà bây giờ tôi cầm kiếm đâm chết cô ấy luôn cho rồi.

Ai nấy đều ngạc nhiên và lấy làm khó hiểu trước những lời của Toushirou. Shiraishi để ý thấy trong mắt cậu ấy đầy sự đau khổ.

- Cô ta lúc nào cũng tự tiện hành động theo ý mình. Chỉ cần có thể cứu được người thì dù có khó khăn cỡ nào cô ta cũng muốn làm. Tại sao không chịu nghĩ cho bản thân mình một chút chứ? Cô ta chết rồi thì ước mơ của cô ta phải làm sao? Nhìn người khác đau lòng và hối hận thế này khiến cô ta vui lắm à?!

Shiraishi sững người, kinh ngạc quay sang nhìn Fuji thì chỉ thấy cậu ta nhún vai và mỉm cười. Còn Konan khẽ thở dài, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhẹ. Rốt cuộc thì tiểu đội trưởng đã chịu bộc lộ cảm xúc của mình rồi.

- Xin lỗi vì đã gây phiền cho cậu nhiều như vậy!

Tiếng Hinata dịu dàng vang lên khiến mọi người đều rất ngạc nhiên và mừng rỡ. Cô ấy đã tỉnh lại. Dáng vẻ còn yếu ớt nhưng nụ cười vẫn rất tươi và thánh thiện như ngày trước.

- Cuối cùng em đã tỉnh lại_Fuji và Konan ngay lập tức nhào tới bên giường_Em thấy trong người thế nào?

- Khỏe hơn nhiều rồi ạ. Em xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng!

Hinata đưa mắt nhìn Toushirou. Vừa chạm phải ánh mắt cô ấy, Toushirou liền đỏ mặt quay đi. Hinata cũng cảm thấy ngượng nên không nhìn nữa. Qua những lời nói của cậu ban nãy tuy cô nghe không hiểu hết, nhưng cũng phần nào cảm nhận được cậu quan tâm đến cô không đơn thuần chỉ như một đội trưởng đối với cấp dưới của mình. Có gì đó đặc biệt hơn thể mà cô không thể diễn tả được bằng lời.

Không chịu nổi cảm giác khó chịu đó, Toushirou quay người rời khỏi phòng khiến ai nấy đều kinh ngạc không kịp cản lại.

Đến lúc này Hinata mới chú ý trong phòng còn có Shiraishi. Điều đó khiến cô vô cùng kinh ngạc và bối rối. Hiều cảm giác của cô, Shiraishi tiến tới bên giường, và nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô, nói dịu dàng:

- Em gái ngoan nhưng lần này không ngoan chút nào đâu nhé! Dám giấu anh chuyện quan trọng như vậy. May mà em thoát chết nếu không em định để anh phải hối hận cả đời sao?

Hinata xúc động ứa nước mắt.

- Anh ...anh không giận em thật sao? Anh vẫn …vẫn chấp nhận em sau …sau khi đã biết thân phận thật của em sao?

- Haiz …_cậu thở dài_Ai biểu ngay từ đầu anh đã nhận làm anh trai của em chứ! Anh lỡ yêu quý cô em gái dễ thương này quá rồi, có hối hận cũng không kịp nữa. Khổ một nổi anh lại không thấy hối hận một chút nào.

Hinata xúc động không kìm nổi lòng. Cô kéo chăn trùm kín mặt và òa khóc. Shiraishi bật cười, vỗ nhẹ đầu cô, trong lòng cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

. . .

Do vết thương khá nặng nên Hinata buộc phải nghỉ dưỡng hoàn toàn trên giường bệnh trong vòng một tuần. Căn bệnh “sốt xuất huyết” mà Kakashi dùng để che đậy cho tình trạng thật của cô vốn không thể dưỡng bệnh quá lâu, nên sau một tuần nằm viện cô được trở về trường. Tuy nhiên, Dino dặn dò Hinata vẫn phải đến chỗ anh mỗi ngày để điều trị vết thương cho khỏe hắn.

- Hay là em đến ở chung với Konan đi? Bạn cùng phòng em không biết tình trạng bệnh của em, lỡ trong sinh họat hàng ngày động chạm đến vết thương thì lại khổ.

- Em nghĩ không nên làm vậy dễ khiến người khác hiểu lầm. Anh đừng lo! Em tự biết chăm sóc cho mình mà.

- Nếu cô thực sự biết lo cho bản thân thì đã chẳng bị như vậy_Toushirou đứng bên cạnh nói vào

Hinata ngượng cúi mặt, im bặt. Dino thấy vậy bật cười nhẹ.

- Dino-san!_cô ngẩng đầu lên_Khi nào thì chúng ta sẽ có buổi gặp mặt?

- Gặp mặt?_Dino ngạc nhiên

- Itachi đã nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở lễ hội Sakura thì sẽ kể cho bọn tôi nghe mọi chuyện_ Toushirou tiếp lời

Dino hơi giật mình. Itachi chưa nói qua với anh chuyện này. Đúng là cần cho hai đứa nhóc này biết kế hoạch sớm, nhưng sức khỏe của Hinata hiện đang yếu như vậy, nói ra lúc này liệu có ổn không?

- Anh biết rồi. Để anh bàn qua với Itachi rồi báo lại với các cậu sau.

- Phải bàn qua với thầy ấy nữa à?

- Vì chuyện này có liên quan đến nhiều người nên để sắp xếp được một cuộc hẹn có đông đủ tất cả mọi người thì cần phải có thời gian. Trước mắt cậu cứ chăm sóc Hinata cho tốt vào.

- Việc đó không cần anh nhắc.

Dino mỉm cười. Tên nhóc này tính cách khá giống Sasuke, nhưng ít ra thì Sasuke lễ phép hơn (dĩ nhiên cũng còn tùy trường hợp). Mà hình như Hibari cũng rất có hứng thú với cậu ta.

. . .

Suốt một tuần vắng mặt trợ lý thì cũng một tuần đó Hội học sinh bận túi bụi với bao nhiêu là việc. Sasuke biết là mình vô lý nhưng cậu thực sự rất muốn nguyền rủa Hinata khi không lại nghỉ học đúng dịp này. Đây là thời điểm các CLB bắt đầu đi vào hoạt động mạnh sau đợt hô hào cổ động nhằm tăng số lượng thành viên, công việc vì vậy mà phát sinh nhiều không kể xiết. Cậu đã cố tình để dành những thứ này lại cho Hinata, thế mà cô ta lại nghỉ mất, báo hại cậu làm việc muốn hụt hơi.

- Có muốn trách thì trách chính mình ấy! Ai biểu cậu cứ thích bày trò làm khó Hinata-san kia!_Neji nói châm chọc_Giờ thì “Gậy ông đập lưng ông” rồi nhé!

- Còn ở đó mà nói!_Sasuke bực mình phản kháng_Nếu trước kia cậu không cách chức Hội phó Văn hóa thì có xảy ra cớ sự này không? Cũng chẳng cần phải tuyển thêm trợ lý làm gì.

- Nè, ngày đó cậu cũng đồng ý để tớ làm vậy mà. Cô ta làm việc không tốt, còn lạm dụng công quỹ thì phải cho nghỉ chứ!_cậu sựng lại trong giây lát rồi bỗng hỏi_Hay tớ đề xuất để Hinata-san làm Hội phó?

Lập tức Sasuke giảy nảy lên. Cậu phản đối ngay:

- Không được. Cô ta có quá ít kinh nghiệm giải quyết công việc của Hội, lại là người mới, sao mà để cô ta làm được chứ?!

- Sao lại không được? Hinata-san đã làm trợ lý một thời gian dưới sự “huấn luyện” của cậu. Tớ thấy cô bé nắm việc khá nhanh. Tớ tin là Hinata-san đủ sức để đảm nhiệm vị trí mới này.

- Cậu dễ dãi quá đấy! Mới làm một thời gian ngắn thì sao có thế kết luận là được việc chứ! Nói như cậu thì cứ ai làm trợ lý trong Hội chừng một tháng thì cũng có thể làm được Hội trưởng ấy!

Neji nghiêm mặt, dựa người hẳn vào thành ghế và khoanh tay lại.

- Vậy cậu giải thích thế nào về việc cố tình để lại công việc khó khăn và mất nhiều thời gian nhất cho Hinata-san? Những công việc đó vượt quá quyền hạn và khả năng của một trợ lý non kinh nghiệm.

Sasuke cứng họng im bặt. Cậu cứ nghĩ Neji quá bận rộn không chú ý tới chứ.

Neji đứng dậy, kéo ghế đến bàn của Sasuke và ngồi xuống đối diện với cậu ta. Cậu nhìn thẳng và Sasuke và nói:

- Chúng ta nói chuyện nghiêm túc nhé! Từ trước tới giờ tớ vẫn để cậu tự giải quyết công việc không hỏi gì, nhưng không có nghĩa là tớ không quan tâm. Dù sao tớ vẫn là Hội trưởng, là người chịu trách nhiệm điều hành hoạt động của Hội học sinh. Tớ biết lâu nay cậu vẫn luôn tìm cách làm khó Hinata-san, nhưng tớ không can thiệp là vì tớ cũng muốn biết năng lực của cô ấy tới đâu. Và giờ thì tớ yêu cầu cậu tiếp tục huấn luyện cho Hinata-san trở thành Hội phó phụ trách văn hóa.

- Cái gì?_Sasuke trợn mắt_Hóa ra ngay từ đầu cậu đã có ý định đưa nhỏ Hyuuga đó làm Hội phó rồi. Để cô ta là trợ lý chỉ là cái cớ để cô ta làm quen với công việc của Hội thôi chứ gì?

Trái với thái độ giận dữ của cậu bạn, Neji vẫn rất điềm tĩnh trả lời:

- Không. Tớ cũng chỉ mới nghĩ ra việc này thôi, sau khi thấy rằng Hinata-san đã làm rất tốt những công việc mà cậu giao. Mà hình như cậu không để ý nhỉ? Chính cậu là người đã từng bước một huấn luyện Hinata-san làm việc như một Hội phó thực sự. Cậu nghĩ kĩ xem!

Sasuke sửng sốt đến đờ người. Cậu đã làm như vậy? Từ khi Neji cách chức Hội phó văn hóa thì cậu, ngoài công việc của một Hội phó kỷ luật cậu còn phải gánh thêm một phần công việc của bên văn hóa. Vì không ưa Hinata nên sau khi cô ấy đảm nhiệm công việc trợ lý, cậu đã đẩy toàn bộ công việc văn hóa cho Hinata làm, ngoài ra còn làm thêm một số công việc bên ký luật. Những việc cô không hiểu, cậu đều chỉ bảo tận tình dù hay nói lời trêu chọc, mỉa mai cô. Sasuke không bao giờ để Hinata làm một công việc giống nhau trong nhiều ngày, mà cứ mỗi ngày lại chỉ cho cô ấy làm thêm những việc mới. Mục đích của cậu là để cô ấy khiếp sợ trước khối lượng công việc dày đặc mà nản lòng bỏ cuộc, nhưng ngược lại Hinata đều làm rất tốt mà không than thở một câu (ngoài trừ những việc liên quan đến Namimori). Dần dần, chỉ sau gần một tháng cậu đã hướng dẫn cô ấy làm qua gần như tất cả mọi công việc của một hội phó cần làm.Cậu đã dần từng bước đưa Hinata đến gần hơn vị trí của cậu trong Hội.

Trời ơi! Cậu đã làm gì thế này?! Sasuke gục đầu vào hai cánh tay đang chống trên bàn.

Neji bật cười. Thật hiếm thấy biểu hiện của Sasuke thế này vì một ai khác ngoài Itachi (Neji và Sasuke vẫn thường bày trò chơi khăm Itachi nhưng toàn bị phản ngược lại).

- Nhận ra rồi phải không? Cậu phải chấp nhận sự thật đi, Sasuke! Cuộc đấu này cậu thua rồi, mà thua đau là đằng khác.