Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

Phần 14 : Hành động khó hiểu


Sáng sớm, Sasuke cùng Natsume đến Cảnh Vụ của Iwa để xem tình hình thì được thông báo một tin động trời. Toàn bộ thành viên của nhóm Cảnh Vụ đi bắt những kẻ tấn công Neji đều bị hạ sát, còn những kẻ đáng lẽ phải bị bắt đều trốn thoát hết. Sasuke rất ngạc nhiên. Địa điểm Neji bị tấn công không cách xa làng Iwa là mấy. Hơn nữa, anh đã dùng Lôi khống chế chúng nên dù có tỉnh chúng cũng không thể làm gì được. Anh nhớ ngay sau khi đưa Neji về lại phủ Mochitsuki đã báo với Konami, và cô ấy cũng khẳng định rằng nhóm Cảnh Vụ đã xuất phát ngay sau khi nhận tin. Vậy thì làm sao đồng bọn của chúng lại có thể nhận tin và hành động nhanh như thế được?!

Cùng lúc này, tại phủ Mochitsuki, Nonoko hốt hoảng chạy vào phòng Neji xem anh thế nào. Nguyên là tối hôm qua cô đi chơi về muộn, hơn nữa chuyện Neji bị thương không được thông báo rộng rãi để tránh xáo trộn trong phủ, thành ra mãi đến sáng nay cô ấy mới được biết. Vậy là ngay lập tức cô nàng chạy đến thăm anh.

- Konami, sao chị không thông báo với tôi một tiếng hả?

- Nonoko-sama, thật xin lỗi! Đây cũng là ý của Shiro-sama.

- Đáng ghét! Lúc nào cũng xem mình như con nít vậy. Konami, chị đã thấy hậu quả của việc mình làm chưa? Chị đáng phải chịu hình phạt nặng nhất!

- Nonoko-chan, chuyện đã qua rồi. Chúng tôi cũng không muốn truy cứu nữa.

- Đâu có được. Chị ta phạm trọng tội. Nếu không xử phạt thì sao làm gương cho kẻ khác?!

- Nonoko-chan, bình tĩnh đã! Chuyện về bức thư giả không nên để lan ra ngoài. Em biết mà, Shiro-sama và Natsume-san đều có liên quan.

- Chị còn nói nữa. Nguyên nhân ban đầu cũng từ chị mà ra. Chị là vợ hứa hôn của anh trai tôi nhưng lại không chung thuỷ nên anh ấy mới tìm cách níu kéo chị. Neji-kun bị thế này là do chị!

- ĐỦ RỒI ĐẤY!!

Neji quát lên khiến tất cả giật mình. Anh quay sang nhìn Nonoko giận dữ không thèm kiêng nể cô ấy là sama.

- Nonoko-sama, mọi chuyện đều đã được Shiro-sama quyết định rồi. Nếu sama có thắc mắc gì xin mời đến hỏi ngài ấy chứ đừng làm ồn ở đây. Tôi cũng nói luôn cho sama biết. Nếu chuyện bức thư giả mà lộ ra ngoài thì tộc Mochitsuki sẽ không yên với tộc Hyuuga cũng như làng Konoha đâu.

Nonoko quá bàng hoàng. Ngoại trừ cha cô, chưa một ai dám nói nặng với cô như vậy, chứ đừng nói đến những lời lẽ đầy kiểu “đe doạ” như Neji. “Vì Hinata, vì cô ả yếu đuối, nhút nhát đó mà có thể nói những lời đó với mình sao? Cô ta là cái gì chứ? Tiểu thư Hyuuga là cái gì chứ?!”.

Hinata giật mình khi nhận ra ánh mắt đầy căm phẫn từ Nonoko chĩa thẳng vào cô. Cái nhìn đó chỉ kéo dài trong vài giây trước khi cô ta vùng chạy ra khỏi phòng.

- Konami-san, chị không sao chứ?

- Cảm ơn hai vị đã bênh vực. Các vị cũng đừng để ý chuyện vừa nãy. Tính Nonoko-sama vốn là thế mà.

- Nói vậy là cô ấy thường xuyên mắng nhiếc chị sao?

- …Tôi quen rồi.

Hinata hơi chùng lại khi nhìn vào đôi mắt xanh buồn bã như cam chịu đố. Chị ấy thật giống cô trước kia. Dù bị mắng nhiếc, chửi rủa thế nào cũng không bao giờ phản ứng lại. Cô cũng để ý thấy Konami thi thoảng lại liếc trộm Neji.

- Đã đến giờ Neji-niisan uống thuốc rồi. Tôi phải đi lấy thuốc đây. Chị ngồi chơi với anh ấy một lát nhé!

- Vâng_Konami khẽ cúi đầu

Hinata khẽ cúi đầu đáp lại rồi ra khỏi phòng, trước đó không quên khép cửa.

- Hinata-sama quả là một tiểu thư rất nhạy cảm và tinh tế. Anh thật may mắn vì có một chủ nhân như thế!

- Đúng vậy. Cô ấy rất dịu dàng và tốt bụng.

- Đôi lúc nhìn hai người, tôi rất lấy làm ghen tị. Tuy địa vị khác nhau nhưng cách hai người đối với nhau dường như lại chẳng có chút khoảng cách nào. Thậm chí tôi còn cảm thấy Hinata-sama coi anh là sama của cô ấy.

- Nếu nói về sự nhạy cảm và tinh tế thì tôi thấy cô cũng chẳng kém gì Hinata-sama đâu.

- Cám ơn anh đã quá khen!

- Vậy chuyện cô muốn nói với tôi là gì?

- Không có gì cả. Tôi chỉ đơn giản muốn trò chuyện với anh thôi.

Với một người như Konami thì nói chuyện “đơn giản” thì cũng có nghĩa chuyện chẳng đơn giản gì.

- Giờ nghĩ lại tôi vẫn không thể tin nổi một người như anh lại dám xem trộm thư khẩn.

- Thì cũng giống như việc cô dám làm giả bức thư đưa cho tôi vậy. Tôi không nghĩ một người đứng đắn, nghiêm túc như cô lại có thể làm thế.

- Chúng ta giống nhau nhỉ. Tất cả đều là vì chủ nhân.

- Vậy cô đến đây hẳn cũng là vì chủ nhân, hay tôi đoán nhầm?

- Anh thật là ...đúng là không gì qua được mắt anh.

- Nếu cô đến đây định khuyên tôi “thả” Hinata-sama cho chủ nhân của cô thì xin lỗi, tôi không làm được. Như cô đã nói đó, tôi cũng là vì chủ nhân thôi.

- Tôi biết anh nhìn ra được con người của Natsume-sama. Anh biết rõ sama không phải là người xấu. Anh ấy yêu thương Hinata-sama thật lòng. Vậy tại sao anh còn tìm cách ngăn cản?

- Hinata-sama không thích Natsume-sama. Tôi nghĩ cô phải biết rõ chuyện đó chứ?

- Là do Hinata-sama chưa hiểu Natsume-sama thôi. Chỉ cần tạo điều kiện cho họ ở bên nhau thêm một thời gian, miễn anh đừng chen vào là được.

Neji quan sát Konami một lúc rồi đột ngột hỏi:

- Cô thực sự nghĩ vậy chứ ? Không phải cô đang yêu thầm anh ta sao ?

Konami sửng sờ nhìn Neji. Vẻ mặt bàng hoàng như thể kẻ bị truy nã bất thần bị bắt mà không hiểu làm thế nào bị tóm dễ dàng vậy.

- Nhìn mặt cô như vậy là tôi đã đoán đúng rồi hả ?

- KHÔNG !_Konami đột ngột đứng dậy, hét ầm lên_Không phải như thế ! Tuyệt đối không phải như thế !

Neji rất kinh ngạc trước thái độ kì lạ của Konami, nhưng anh chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã chạy ra khỏi phòng. Cô ấy vội vã đến mức va phải Hinata lúc ấy đang bưng bát thuốc từ trong bếp đi ra, làm rơi bát xuống nền đất vỡ toang.

Hinata thế rằng đã thấy Konami khóc khi đó. Những giọt nước mắt trên gương mặt vốn dĩ lạnh lùng, vô cảm bỗng trở nên đáng thương đến kì lạ. Gương mặt ấy chỉ hiển hiện trong khoảnh khắc vì Konami đã vội vã đến mức không kịp xin lỗi người mình vừa đụng phải. Cô ấy dường như đang cố chạy trốn cái gì đó.

Hinata vội chạy vào phòng xem thế nào thì va phải Neji lúc ấy đang từ trong phòng chạy ra. Với một người vừa mới ốm dậy như Neji thì cú va chạm đó dù nhẹ cũng khiến anh ngã chỏng gọng xuống đất. Hinata cũng bị kéo theo xuống.

- Em xin lỗi, Neji-niisan ! Anh có sao ...

Im lặng. Sững sờ đến không thốt nổi lời nào.

Hai đôi mắt trắng nhìn nhau sửng sốt.

Hai gương mặt cùng đỏ lựng như quả cà chua chín.

Rất gần. Mặt của hai con người khác giới kề sát nhau, gần đến mức hai hơi thở hoà vào nhau, gần đến mức hai đôi môi ...

- Hinata-sama ! Tỉnh dậy đi, Hinata-sama !

. . .

Về phần bà chằn Nonoko, hiện giờ đang tìm cách trút bỏ hết bực tức vào mấy hàng quán bên ngoài khiến ai nấy đều rất khó chịu.

- Kìa, ai lại làm cô em giận dữ thế ?

- Dám nói năng kiểu đó tôi sẽ giết anh đấy, Izumo !_vừa nói Nonoko vừa gạt tay Izumo đang khoác trên vai mình xuống

Không biết từ bao giờ Izumo có ý thích bám đuôi theo sau tán tỉnh cô tiểu thư đỏng đảnh của tộc Mochitsuki.

- Nặng lời quá ! Sao em lại có thể đối xử với anh như vậy chứ ?

- Hạng người như anh chẳng đáng xách dép cho tôi.

Câu nói ngang ngược của Nonoko không khỏi làm Izumo tức giận nhưng anh ta vẫn có thể giữ bình tĩnh nói tiếp :

- Em cho rằng anh không xứng với em còn tên Phân gia nhà Hyuuga thì xứng với em sao ?

Nonoko quay phắt lại trố mắt nhìn Izumo.

- Ngươi ...Ta cấm ngươi không dược nói về anh ấy như thế ! Anh ấy không phải là một người Phân gia bình thường. Anh ấy là thiên tài của cả gia tộc Hyyuga.

- Phải, phải. Anh lỡ mồm. Anh xin lỗi !. “anh ấy” đúng là rất tuyệt. Vậy thì sao lại giận dữ thế ? Hắn ta đã từ chối em à ?

- Vớ ...vớ vẩn ! Nonoko này mà bị từ chối sao ? Chẳng qua có một con kì đà cản đường ...Ta sẽ dọn dẹp nó nhanh thôi.

- Vậy ...em có muốn kẻ tôi tớ này giúp em loại bỏ “con kì đà” đó không ?

Nonoko kinh ngạc nhìn Izumo. Hắn ta chỉ nở một nụ cười nhẹ nhưng đầy tự tin. Một sự tự tin đáng sợ.

Phần 13 : Đêm không trăng


- Là bọn nào đã tấn công cậu vậy, Neji-kun ?

- Chúng bịt mặt nên tôi không nhận diện được, nhưng có một điều chắc chắn là chúng cùng bọn với những kẻ đã tấn công Natsume-sama ở Amegakure.

Sasuke khẽ nhíu mày. Chuyện này có vẻ không đơn giản.

- Vậy là sao ?_bàn tay Hinata đưa lên môi một cách vô thức, thói quen của cô khi suy nghĩ

- Còn chuyện bức thư ? Trên đường về đây cậu nói không cần chuyển thư cho Hyuuga-sama nữa. Thế là thế nào ?

- Vì đó là bức thư giả.

Tiếng Konami phát ra từ phía sau cánh cửa phòng đã trả lời cho câu hỏi của Sasuke. Cô ấy bước vào, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào các vị khách Konoha như thể mình đã phạm vào trọng tội. Konami bước đến trước giường Neji nằm và quỳ sụp xuống trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.

- Tôi thành thật xin lỗi các vị ! Vì muốn giữ Hinata-sama cho Natsume-sama mà tôi đã làm giả bức thư đưa cho Neji-san để lừa cậu ấy rời khỏi Iwa một thời gian. Nhưng tôi xin thề rằng việc Neji-san bị phục kích trên đường đi tôi hoàn toàn không hay biết gì cả. Tuy nhiên, tôi sẽ báo với Cảnh Vụ điều tra rõ ràng và bắt những kẻ đã tấn công Neji-san phải chịu tội.

- Konami-san, chị không có lỗi gì cả. Tất cả mọi việc đều do Natsume bày ra.

- Không, Hinata-sama. Tất cả là do tôi làm. Natsume-sama vì quá yêu quý cô nên mới chấp nhận kế hoạch của tôi ...

- Konami, ai cần cô nhận tội thay tôi chứ ?!

Natsume bước vào nhìn Konami giận dữ. Việc do anh gây ra đâu cần cô ấy phải làm thế. Natsume đưa mắt nhìn Hinata nhưng cô ấy lờ đi. Chắc hẳn cô ấy đang rất hận anh. Anh đáng bị như thế lắm. Nếu không phải vì sự ích kỷ của anh thì Neji đã không bị thương. Anh ghét Neji thật nhưng anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ hại cậu ta. Nhìn Neji bị như thế này anh hối hận vô cùng.

- Bây giờ không phải lúc xét lỗi của ai đâu_Neji gượng dậy. Hinata vội đỡ anh, kê gối tựa vào thành giường_Tôi cũng không bận tâm chuyện đó. Có vẻ như những kẻ tấn công Natsume-sama ở Amegakure không thực sự muốn nhắm vào sama, mà còn có một mục đích nào khác nữa. Bằng chứng là hôm nay chúng đã muốn giết tôi. Theo tôi, việc cấp bách lúc này là phải điều tra xem chúng là ai và mục đích của chúng là gì.

Natsume sững người nhìn Neji. Cậu ta khác anh. Biết suy xét việc nào ra việc nấy, không để việc công xen lẫn việc tư. Còn anh, anh chỉ chăm chăm nghĩ cho riêng mình.

- Sau khi tóm gọn mấy tên ninja đó tớ đã nhờ Konami-san lo hộ rồi. Không biết ...

- Vâng. Ngay sau đó tôi đã báo cho đội Cảnh Vụ, và họ đã lên đường ngay. Tôi nghĩ chắc giờ này chúng đang bị giam và thẩm vấn.

- Vậy được. Natsume-san, sáng sớm mai anh vui lòng cùng tôi đến Cảnh Vụ xem tình hình chứ?

- Dĩ ...dĩ nhiên rồi.

- Sasuke, cậu không về Konoha sao?_Neji hỏi

- Ở Iwa xảy ra chuyện nghiêm trọng thế này làm sao tớ yên tâm quay về cho được. Tớ sẽ ở lại đây giúp các cậu điều tra.

- Cảm ơn cậu. Chuyện của bọn tớ mà lại lôi cậu vào thế này, thật ngại quá!

- Hinata, cậu nói vậy là sai rồi. Shinobi của Konoha bị những kẻ lạ mặt tấn công thì chuyện này đã liên quan đến làng Konoha rồi đấy. Tớ lại đang rảnh thì việc giúp đỡ là chuyện đương nhiên thôi. Nhiệm vụ của cậu bây giờ là phải chăm sóc cho Neji mau khoẻ lại. Có thêm cậu ta thì việc điều tra sẽ thuận lợi hơn nhiều.

- Tớ hiểu rồi. Cậu cứ yên tâm.

- Ừm. Trời cũng đã khuya rồi đây. Cậu cũng nên nghĩ sớm đi.

- Được rồi.

Sasuke gật nhẹ đầu rồi ra khỏi phòng.

Natsume khá chần chừ. Hinata vẫn như thế, im lặng và không để ý gì đến anh như thể anh là một kẻ xa lạ. Anh đâu dám trách cô ấy. Anh chỉ giận mình thôi. Chính anh đã khiến mối quan hệ giữa anh và cô ấy ngày càng xa cách.

- Neji, một lần nữa xin lỗi anh !_Natsume cúi đầu xuống thật thấp_Mong anh hay tha thứ cho tôi. Tôi xin lấy danh dự của mình ra để thề rằng sẽ tìm cho ra kẻ đã hại anh.

- Sama không cần phải hạ mình như thế_Neji hơi ngại. Nếu để người khác thấy chuyện này thật không hay chút nào_Tôi biết sama không cố ý. Tôi cũng đã nói là mình không bận tâm đến chuyện này rồi. Sama không cần phải áy náy nữa.

Neji càng nói vậy Natsume càng thấy tự ái. Anh bỏ đi ngay lập tức. Thực sự càng ở lâu anh càng không chịu nổi. Konami cũng vội vã chạy theo Natsume, trước đó không quên chào Neji và Hinata.

- Neji-niisan, anh thấy trong người thế nào rồi ?

- Tôi ổn. Nhưng ngược lại, sama thì không ổn chút nào.

- Em không ổn ? Anh nghĩ vậy à ?

- Còn không phải sao ? Trên mặt sama hiện rõ cả rồi đấy !

Nhìn vào mắt Neji, Hinata có cảm giác suy nghĩ của mình đều bị anh đọc được hết. Trước giờ vốn đã như thế rồi. Dù có muốn giấu thế nào cô cũng không thể qua mắt được anh.

- Em biết là ninja thì không được để tình cảm lấn át lí trí, không để nó chi phối hành động cũng như suy nghĩ của mình, nhưng em không thể thực hiện điều đó dễ dàng như anh được. Cứ nghĩ đến việc anh phải mang một tờ giấy trắng lặn lội từ Iwa về Konoha em đã rất giận rồi. Anh lại còn bị phục kích giữa đường đến nỗi bị thương thế này thì em càng không thể chịu được.

- Sama nghĩ tôi là gỗ đá hay sao mà không biết nổi giận chứ ! Khi biết mình bị lừa tôi đã rất tức giận, khi biết sama đã khiêu vũ cùng kẻ đã lừa tôi, tôi còn thấy bực hơn.

- A không ...không phải như anh nghĩ đâu !_Hinata hốt hoảng, vội vàng thanh minh_Em ...em đã từ chối anh ta nhưng không được. Với lại ...với lại ở mãi trong phòng thì buồn lắm, nên em ..em ...

- Sama không cần phải giải thích nhiều như thế. Tôi đâu có trách sama.

- Ơ, nhưng ...nhưng mới nãy anh nói ...

- Tôi đùa đó mà. Sama đừng để ý.

- Đùa sao ?_cô thấy bực mình, sao lại có thể đùa kiểu đó_À phải, làm thế nào anh phát hiện ra bức thư là giả ? ...Không lẽ ...không lẽ anh ..._cô không muốn nghĩ như thế. Người như Neji không thể để xảy ra chuyện đó.

- Vậy sama nghĩ không làm thế thì sao tôi biết được nó là giả ?

- Anh ...anh làm như vậy thật sao ? Nếu đó là bức thư thật anh có biết mình phải chịu hậu quả gì không ?

- Sao tôi lại không biết, nhưng lúc đó tôi sinh nghi nên mới muốn kiểm tra. Chẳng phải bức thư đó là giả sao ?

- Đó không phải là vấn đề. Ý em là ...

(hình như lạc đề rồi. ^_^)

. . .

Trời đêm nay không trăng, thảo nào mà không khí có vẻ lành lạnh như vậy, khiến trái tim vốn đã lạnh lẽo lại thêm lạnh lẽo hơn.

Ngu xuẩn! Quá sức ngu xuẩn ! Lúc nào cũng được khen là thông minh, là thiên tài mà sao có thể hành động xuẩn ngốc như vậy chứ ?!

- Tại sao cô lại làm vậy ? Cô tưởng làm thế thì cô ấy sẽ tha thứ cho tôi sao ? Không đâu. Cô ấy chỉ thêm hận tôi thôi. Cô ấy sẽ nghĩ tôi là kẻ hèn nhát, dám làm không dám nhận.

- Tôi xin lỗi !_Konami cúi đầu, nói lí nhí, không buồn tự hỏi làm thế nào Natsume biết mình đang đứng phía sau mặc dù không hề quay đầu lại_Tôi không nghĩ ra được như thế.

- Cô ấy đã không thèm nhìn tôi lấy một lần ...Tôi đã nghĩ đêm vũ hội này sẽ giúp kéo cô ấy lại gần bên tôi, nhưng ngược lại nó chỉ khiến cô ấy xa cách tôi hơn. Trái tim tôi nhói đau mỗi lần nghĩ đến cô ấy _Natsume dường như đang tâm sự với chình mình_Trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến cô ấy. Đi bất cứ đâu tôi cũng thấy hình ảnh của cô ấy. Cả trong giấc mơ tôi cũng nhìn thấy cô ấy. Tôi khao khát biết bao được ôm cô ấy vào lòng, được hôn lên mái tóc cô ấy, ...Đứng trước cô ấy, tôi dường như đã không còn là chính mình nữa. Cô có hiểu cảm giác đó là gì không ? Là tình yêu. Tôi yêu cô ấy. Tôi yêu Hyuuga Hinata.

Bàn tay Konami bóp chặt lại, người khẽ run lên. Trái tim cô đau đớn như bị trăm ngàn mũi kim đâm vào. Natsume của ngày trước, một con người lạnh lùng, khó tính, hay cáu gắt và bướng bỉnh, đã biến mất rồi. Natsume bây giờ thân thiện hơn, dịu dàng hơn và biết quan tâm đến người khác. Và người khiến anh ấy thay đổi như thế không phải là cô.

Cô không thể khóc lúc này. Natsume chỉ có cô là chỗ dựa. Nếu cô cũng khóc thì anh ấy phải làm sao đây ? Dù cô có phải gánh chịu bao nhiêu đau khổ cũng được, cô chấp nhận hết. Chỉ cần Natsume được hạnh phúc. Thế là quá đủ rồi.

- Natsume-sama, sama không nên bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Hinata-sama vẫn chưa quyết định tình cảm của mình chứng tỏ sama vẫn còn hi vọng. Sama phải cố lên ! Natsume-sama mà tôi biết là người không bao giờ chịu thua trước bất kì điều gì.

- Cô yên tâm. Tôi không hề có ý định chịu thua. Như cô đã nói, nếu Hinata-san chưa quyết định tình cảm của cô ấy thì tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc. Xét về mọi khía cạnh, tôi chẳng hề thua kém Neji ở bất kì mặt nào, vậy thì tại sao tôi lại không thể thắng chứ ! Konami, cô nhất định phải giúp tôi giành lại Hinata-san !

- Vâng_Konami mỉm cười_Tôi mãi mãi ở bên cạnh trợ giúp cho sama.

Natsume mỉm cười. Anh tiến đến gần Konami và nắm lây tay cô. Hành động kì lạ đó khiến Konami giật mình và ngượng ngùng khó tả. Hai má cô đỏ ửng lên, người cứng đơ như bị đóng băng vậy.

- Konami, cảm ơn cô nhiều lắm ! Tôi thật may mắn vì có một người bạn như cô.

Đơ người thêm vài giây nữa trước khi trở lại bình thường.

Bạn à ? Đối với Konami, được một người quan trọng như Natsume xem là bạn đã là một điều vô cùng đáng quý. Cô không dám mong ước gì hơn. Cô nguyện sẽ làm một người bạn ở bên cạnh anh cả cuộc đời này.

Hai tay Konami nắm chặt lấy tay Natsume, đôi môi nở nụ cười thật dịu dàng_một nụ cười hiếm gặp ở một người được xem là khô cứng như cô.

Hơi ấm từ ban tay thô ráp sưởi ấm trái tim lạnh lẽo.

Bầu trời đêm nay không có trăng.

Không khí lạnh nhưng lòng người ấm áp.