Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Phần 18: Báo tử


Đã ba ngày hai đêm sau khi xuất phát, Sasuke cuối cùng cũng đến được làng Takumi. Nơi đây vắng lặng hơn anh tưởng. Khắp làng chỉ thấy toàn phụ nữ, người già và trẻ con, trông cứ như một đất nước đang xảy ra chiến tranh nên buộc đàn ông phải đi đánh trận vậy.

Để không bị chú ý (đặc biệt là các cô gái), Sasuke hóa trang cho mình xấu một chút, bằng cách tạo ra một vết sẹo giả trên mặt. Anh cũng cẩn thận giấu khăn đầu đi và ăn mặc trang phục giống như người dân ở đây.

. . .

- Đầu quân?_Sasuke ngạc nhiên_Sao nghe như đi đánh trận vậy?

- Chẳng biết có đúng không! Nghe đâu ở mấy tiểu quốc xảy ra chiến sự nên cần vũ khí gấp. Thế là bọn họ huy động trai tráng khắp làng đi sản xuất vũ khí hết. Cả con trai tôi cũng bị bắt đi đấy!_bà cụ hàng nước thở dài, đôi mắt nhăn nheo đầy sự lo lắng

- Làng Takumi nổi tiếng về sản xuất và chế tạo vũ khí mà, nhưng huy động số lượng lớn người như thế chứng tỏ là có đại chiến, tuy nhiên theo tôi biết thì gần đây đâu có cuộc chiến tranh nào như vậy?

- Tôi chịu thôi. Chúng tôi chỉ là dân đen, biết làm sao được mấy chuyện đó.

- Mẹ ơi, con nghe nói do có đơn đặt hàng lớn từ một đại gia đấy_cô con gái bà ấy nói như thế

- Cô có biết đại gia đó ở đâu không?

- Nghe nói là đến từ Iwa thì phải.

Từ Iwa à?”, Sasuke ngửi thấy mùi đáng ngờ trong chuyện này.

- Nói thật tôi cũng là một thương nhân đến để đặt mua vũ khí, nhưng tôi chưa biết phải hỏi ai về chuyện này cả.

- À, nếu vậy thì anh nên đi tìm Zendai. Ông ta là người nắm vai trò giao dịch trong những hợp đồng buôn bán vũ khí đấy!

Theo như cô ấy nói thì Zendai không phải người làng này. Ông ta đến đây khoảng một năm trước. Ông ta lanh lẹ, tháo vát, lại rành vũ khí nên rất được Kage yêu thích và tín nhiệm. Vì vậy mà quyền lực của Zendai cũng được mở rộng hơn.

Khi Sasuke đến ra mắt Zendai, ông ta đã nhìn anh rất kĩ từ đầu đến chân vẻ dò xét trước khi mời anh ngồi xuống. Nhìn Zendai, anh đoán chừng ông ta khoảng 50 tuổi. Gương mặt gai góc, người thì to cao lực lưỡng, chân tay đều chai sạn, nhiều vết sẹo, chứng tỏ đây là một ninja dày dạn kinh nghiệm trận mạc. Đặc biệt là đôi mắt ông ta lằn sâu, ánh nhìn sắc lạnh chĩa thẳng vào người đối diện như chỉ chực chờ người đó để lộ sơ hở là “vồ” ngay lấy. Sasuke tin vào khả năng của mình có thể đánh bại được ông ta, nhưng để có thể điều tra được sâu hơn thì anh cần phải nhẫn nhịn và phải cực kì cẩn trọng trong mọi hành động cũng như lời nói.

- Cậu là người ở đâu?

- Tôi từ Stone Country đến.

- Tại sao lại đến làng Takumi?

- Gia cảnh nhà tôi rất khó khăn. Ở Stone Country thì lại chẳng tìm được việc làm tử tế, cũng không có tương lai. Tôi đang lang thang khắp nơi tìm một công việc, tình cờ đến làng Takumi. Biết các ông đang cần người nên tôi muốn xin làm việc ở đây.

Zendai thần người nhìn Sasuke một hồi rồi đột nhiên phá lên cười. Sasuke kinh ngạc nhưng không dám phản ứng. Anh không nghĩ mình đã thất thố gì trong lời nói. Sao ông ta lại cười nhỉ?

- Cậu nghĩ nghề sản xuất và chế tạo vũ khí thì có tương lai ư?

- Chẳng phải như thế sao? Làng Takumi rất nổi tiếng về sản xuất và chế tạo vũ khí, ai cũng đều biết điều đó. Huống chi tôi là một người khỏe mạnh, tháo vát, đã từng trải qua nhiều công việc khác nhau.

Zendai nhìn Sasuke lần nữa, nhìn rất lâu và rất sâu vào đôi mắt anh. Đây quả là một phương pháp tốt để kiểm tra xem người đối diện có nói dối hay không. Nhưng anh không phải là một người dễ bị đánh gục bởi cách cổ diển đó.

- Cậu bao nhiêu tuổi rồi?

- Tôi 17.

- Mới 17 à? Xem ra cậu đã phải vất vả từ nhỏ nhỉ. Cũng được. Cậu hãy làm thử ở đây một thời gian rồi tôi xem có nên nhận cậu vào hay không.

- Vâng. Cảm ơn ngài!_Sasuke cúi rạp đầu.

Zendai cử người đưa Sasuke xuống xưởng. Dù không hề ngoáy đầu nhìn lại nhưng Sasuke biết Zendai đang quan sát anh. Ông ta vẫn nghi ngờ. Chắc chắn trong những ngày sắp tới sẽ có người của ông ta bí mật theo dõi anh, vì vậy anh cần phải thật cẩn thận.

. . .

Đã quá nửa đêm mà phòng Hokage vẫn sáng đèn. Iruka không thấy ngạc nhiên lắm, ngày hôm nay đã có quá nhiều việc xảy ra rồi.

- Đã muộn rồi đấy, sao anh còn chưa về?

Kakashi cất tiếng hỏi ngay khi Iruka bước chân vào, mặc dù lúc ấy anh đang quay mặt nhìn vào cửa kính. Đêm hôm nay không trăng nên cánh cửa trong suốt giờ đã nhuộm một màu đen kịt.

- Hokage-sama cũng vẫn đang ở đây đó thôi.

Iruka chỉ nghe tiếng Kakashi thở nhẹ. Đôi vai của vị Hokage trẻ tuổi dường như đang cố gắng gồng lên để gánh vác trách nhiệm lớn lao mà các Hokage đời trước giao phó: nâng đỡ những mầm non của Konoha.

- Hôm nay thật mệt mỏi quá! Vừa nhận được thư xin hoãn ngày về của Sasuke, lại nhận được tin khẩn từ Iwa báo Hyuuga Neji đã hi sinh. Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?_anh thở một hơi dài_Có lẽ tôi là Hokage kém cỏi nhất từ trước đến giờ.

- Ngài đừng nói vậy! Ngài cũng đã cố gắng hết sức rồi còn gì. Ngài đã lo lắng đích thân đến báo tin tử trận của Neji-kun cho Guy-san…

- Và cũng không biết làm gì hơn ngoài việc đứng nhìn anh ta khóc thảm thiết trước mắt mình. Tôi biết Guy đã lâu và cũng có thể nói là người hiểu anh ta hơn bất cứ ai. Guy là một người rất giàu tình cảm. Anh ta yêu quý những đứa học trò còn hơn cả mạng sống của mình. Mất đi một trong số chúng có khác gì lấy đi một phần cơ thể anh ấy …Tôi đã lo sợ và quả nhiên …

Kakashi chỉ đứng quay lưng như vậy mà tâm sự. Cái khăn trùm màu xanh che kín mít đó vẫn không đủ để lấp đi những cảm xúc thật sự sao? Mà việc gì phải giấu chứ? Đâu phải là Hokage thì không được quyền khóc lóc như một đứa trẻ? Hokage cũng là con người cơ mà.

- Anh đã truyền lệnh của tôi đến họ rồi chứ?

- Vâng. Yamato-san đã lên đường đến Takumi lúc nãy rồi. Còn Sakura-chan, Kiba-kun và Shino-kun cũng đã chuẩn bị để sáng sớm mai sẽ xuất phát đến Iwa.

- Ừ. Đã khuya lắm rồi, anh cũng nên đi nghỉ đi.

- Còn ngài?

- Cứ yên tâm. Tôi sẽ không để mình khuỵu xuống vì kiệt sức đâu.

Nghe Kakashi nói vậy Iruka cũng tạm yên tâm lui về. Trước khi khép cửa, anh vẫn liếc nhìn lại vị Hokage của mình, chỉ mong ngài đừng tiếp tục kìm chế lòng mình thêm nữa.

Cạch!

Kakashi đưa tay kéo khăn trùm xuống để những giọt nước mắt lăn dài xuống má. Không phải anh cố kìm lòng, chỉ là anh không thể kéo cái khăn này xuống …

. . .

Hai ngày trước, tại Iwa …

- Hinata-sama, xin hãy tha thứ cho tôi!_Kou quỳ sụp xuống trước mặt Hinata, gục đầu khóc nức nở_Tôi không thể cứu được cậu ấy. Neji-kun đã hi sinh rồi.

Quả tim hình như đã ngừng đập. Chân không có cảm giác đang chạm đất. Cơ thể cứ lơ lửng như đang ở trong một khoảng không hư vô không có lối ra.

- Anh vừa nói gì vậy?_đôi mắt Hinata dường như đã chẳng còn nhìn thấy gì phía trước. Hoàn toàn chỉ còn một màu trắng.

- Hinata-sama, xin sama hãy bình tĩnh!_Kou sợ hãi, đau đớn nắm chặt tay cô chủ nhỏ của mình. Phản ứng của cô ấy sao lại như vậy!

- Anh vừa nói gì?_cô ấy chỉ hỏi lại với ánh mắt vô hồn không đổi

- Sama ..._nước mắt Kou chảy ra giàn dụa. Anh ôm chặt lấy người Hinata mong sao giảm bớt được phần nào nỗi đau quá
lớn đến đột ngột_Neji-kun bị phục kích …bị đánh trọng thương …rơi xuống thác nước …không thể tìm thấy xác …

Hình ảnh bầu trời nhuộm đỏ bỗng nhiên cứ chờn vờn trước mắt …

Trong một không gian chỉ toàn màu trắng, Hinata thấy Neji đứng sát ngay bên cạnh. Anh ấy nở nụ cười và nói với cô “Không sao cả. Hãy yên tâm”. Cô cũng cười đáp lại. Nhưng khi cô vừa chạm vào người anh thì anh đột nhiên biến mất.

Cả cơ thể, cả mùi, cả giọng nói, không còn lại gì hết.

- Không đâu. Mới nãy tôi còn nhìn thấy Neji-niisan mà. Đưa tôi đến chỗ thác nước đó. Tôi sẽ tìm anh ấy cho!_những động tác, những lời nói của cô ấy dường như chỉ theo bản năng. Trong đôi mắt đó đã không còn chút hồn phách nào.

Natsume túm chặt lấy vai Hinata, lay thật mạnh như để kéo hồn vào lại thân xác. Anh gào lên:
- Có ra đó cũng chẳng ích gì đâu. Tôi đã tận mắt nhìn thấy Neji đã bị rơi từ độ cao hơn 400m xuống trong khi cơ thể bị trúng Lôi kích, bị đâm trọng thương, lại còn cạn kiệt hết chakra. Xác chắc chắn đã nát tan tành rồi. Em hiểu đó là thế nào không hả? Neji chết rồi! Chết thật rồi!

- KHÔNG!! Các người nói dối! Anh ấy chưa chết!_Hinata gào lên trong làn nước mắt. Cảm giác như quả tim đang vỡ ra từng mảnh nát vụn. Cô dùng hết sức đẩy Natsume ra_Tôi phải đi tìm anh ấy. Buông tôi ra!

Hinata càng giãy, Natsume giữ càng chặt. Anh ôm ghì lấy cô vào lòng để mặc cô gào khóc ướt đầm vai áo anh. Khi Natsume không thấy Hinata khóc nữa cũng là lúc mà nước mắt đã khiến cô ấy kiệt sức. Cơ thể đổ sụp xuống.

- HINATA! Em tỉnh lại đi, Hinata!

“Mình đã chết rồi thì phải. Không nghe thấy tiếng quả tim đập nữa. Nó đã bị vỡ nát rồi mà.”

“Đau quá!”