Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014

Phần 19: Lửa


Hai ngày nay trời cứ mưa suốt. Những cơn mưa rả rích mãi không dứt. Liệu có phải ông trời đang khóc chăng? Khóc cho một tài năng đã sớm từ giã cuộc đời hay khóc thay cho một thiếu nữ đáng thương đã cạn sạch nước mắt?

Không biết cơn mưa sẽ còn kéo dài trong bao lâu, chỉ biết rằng bằng thời gian đó Hinata đang tự giam mình trong phòng, không chịu gặp bất cứ ai.

- Hinata-sama đã không ăn uống gì hai ngày nay rồi. Cô ấy sẽ chết mất_Konami rất lo lắng. Cô vừa cố gọi cửa lần nữa nhưng chỉ nhận được một câu đáp lại khô khốc “Để tôi yên!”.

RẦM!!

Konami giật mình bởi tiếng động lớn bất ngờ. Quay ra sau, cô nhìn thấy Natsume đứng gục đầu vào cánh tay lúc này đang chống trên một cây cột lớn. Cô không thấy rõ gương mặt đã bị mái tóc rũ xuống che lấp phân nửa, nhưng nhìn người anh run lên, răng cắn chặt môi muốn bật máu, cô hiểu anh ấy đang dằn vặt bản thân mình lắm.

. . .

Natsume nhớ rất rõ khoảnh khắc khi Neji quay lại nhìn anh với nụ cười hiền từ và ánh mắt đầy tin tưởng, Neji đã nói rất khẽ, khẽ đến mức chỉ thấy được động tác mấp máy môi:

Trông cậy cả vào anh đấy, bạn của tôi!

Bạn ư? Anh không xứng được gọi thân mật như vậy. Anh lúc nào cũng tị nạnh, muốn hơn thua với Neji, chỉ quan tâm đến việc phải giành được tình yêu của Hinata trước Neji, mà không để ý rằng anh ta đang gặp nguy hiểm. Chỉ đến lúc này ...Mãi đến lúc này anh mới nhận ra thì đã quá muộn rồi ...

Mình đã ở đó để làm cái gì?”. Đã biết bao lần Natsume tự hỏi bản thân câu đó. Anh đã nghi ngờ từ những ngày trước khi nghe những lời kì lạ của Neji vậy mà hôm ấy lại có thể lơ đễnh đến thế! Đúng là ngốc mà! Đã bao năm trôi qua tại sao vẫn chẳng thay đổi được gì? Cũng như cái ngày đó …anh chỉ có thể đứng nhìn mẫu thân treo cổ tự vẫn ngay trước mắt …Tại sao vẫn chẳng thay đổi?

. . .

- Ha ha. Sama đặt tên cho cá gì lạ thế? Tôi mới nghe lần đầu đấy!

- Anh thấy buồn cười lắm à?_ Hinata ngượng ngùng, xấu hổ, cảm giác như mình là con ngốc vậy_Em ..em chẳng nghĩ ra được tên nào hay hơn.

- À không. Tôi chỉ ngạc nhiên thôi. Tôi không nghĩ sama lại xem chúng như anh em.

- Không được à?_cô ngước mắt ngơ ngác nhìn anh (đúng là khác người thật)

- À được. Tôi chỉ nghĩ vậy thôi. Phải rồi, hôm nay sama định làm gì?

- Em đã hẹn với Konami-san sẽ ra phố. Bọn em đã xác định được một số vị trí mà từ đó kẻ địch có thể quan sát rõ nhất cổng làng. Em sẽ điều tra từ chỗ đó.

- Ừm. Tôi cùng mấy người nữa đến hiện trường vụ án xem có thu thập thêm được gì không. Mọi người đang đợi. Tôi đi trước nhé!

- Vâng.

Hinata nhìn theo bóng Neji bước ra khỏi cửa, rồi đột nhiên anh khựng lại và quay qua nói với cô:

- Sama đừng bận tâm về tên của mấy con cá đó. Tôi thấy rất thú vị. Nếu muốn sama có thể kể với chúng về tôi. Tôi nghĩ mình sẽ vui lắm đấy!

Neji đã cười rất vô tư và còn vẫy tay chào Hinata nữa. Hành động thân thiện quá đột ngột ấy khiến cô cứ ngây ra vì bất ngờ và …ngượng. Trông như đang nhìn thấy một hoàng tử Hyuuga Neji yêu đời, thân thiện và rất mực hồn nhiên.. Cứ như đang mơ vậy.


. . .

Đã hai ngày trôi qua mà cứ ngỡ như chỉ xảy ra mới đây. Đến bây giờ Hinata vẫn chưa thể tự thuyết phục mình tin rằng anh đã chết. Điều đó thật quá sức.

Nước mắt đã cạn rồi. Người ta vẫn nói khóc sẽ khiến lòng nhẹ nhõm hơn, nhưng cô đã khóc nhiều như vậy mà chẳng thấy khá hơn chút nào. Trái tim vẫn đau nhói, vẫn rỉ máu. Đầu óc trống rỗng. Cô sống trên đời này thử hỏi có ý nghĩa gì?

Nếu muốn sama có thể kể với chúng về tôi. Tôi nghĩ mình sẽ vui lắm đấy!

Hinata liếc nhìn bể cá trên bàn. Phản chiếu trong đôi mắt bàng bạc, không còn sức sống đó, hình ảnh những con cá bảy màu bơi lội tung tăng nhìn như đang muốn chia sẻ đau khổ cùng cô. “Cá cũng biết cảm thông sao?

- Ani-kun, Imo-chan! Neji-niisan đã nói tên của các cậu rất thú vị. Anh ấy muốn tớ kể về anh ấy với các cậu. Mà kể thế nào nhỉ? Để nghĩ xem …_Hinata chống cằm suy nghĩ, đôi mắt trắng bạc đã le lói chút ánh sáng mặt trời_Neji-niisan và tớ là họ hàng. Cha anh ấy và cha tớ là anh em song sinh. Trước kia, vì có chút hiểu nhầm mà anh ấy đã suýt nữa giết chết tớ. Còn bây giờ anh ấy là người mà tớ tin tưởng hơn bất cứ ai. Neji-niisan nhìn bề ngoài lạnh lùng và nghiêm túc vậy thôi chứ anh ấy là một người rất thân thiện, tốt bụng và có trái tim chân thành. Niisan là thiên tài nhưng đôi lúc lại ngốc nghếch một cách dễ thương. Anh lúc nào cũng làm tớ lo lắng, làm tớ nhiều lần bật khóc; cũng chính anh làm tớ cười, chính anh chọc tớ phải nổi giận. Nhưng bây giờ, những cảm xúc đó ...

Những cảm xúc đó đang ào ạt tràn vào trái tim khiến nó rỉ máu. Những giọt nước mắt tưởng chừng đã cạn hết nay lại ứa ra không ngừng.

- Tớ không biết mình sẽ sống tiếp ra sao khi không có anh ấy. Tớ đau quá! Chưa bao giờ tớ cảm thấy tim mình đau đớn như thế này. Tưởng như nó đã vỡ nát, đã tan thành trăm mảnh. Tại sao tớ vẫn chưa chết?

Nếu chết đi cô sẽ lại được gặp Neji, lại được trò chuyện với anh, nghe tiếng cười của anh. Nếu chết đi cơn đau này sẽ chấm dứt chăng?

- Hinata-sama!_Kou đập cửa kêu ầm lên_Xin sama hãy lấy lại tinh thần! Chúng ta phải trả thù cho Neji-kun! Sama!

- Tránh ra, Kou!_Natsume bực mình thấy rõ, anh xắn tay áo lên_Nếu cô ấy không chịu ra tôi sẽ phá cửa.

Natsume chỉ mới nói đến đó thì Hinata đột ngột kéo cửa bước ra. Trông bộ dạng cô ấy bơ phờ, người gầy rộp, héo rũ, nhưng ánh mắt đã khác, không còn cái màu bàng bạc, sâu xa nữa.

- Xin lỗi đã khiến mọi người lo lắng! Chúng ta cùng đi ăn nào!

Natsume sửng sốt. Anh thấy lo lắng hơn là mừng rỡ sau khi kéo được cô ấy ra khỏi căn phòng đó. Đôi mắt cô ấy …trong đôi mắt đó rừng rực một ngọn lửa.

Có đúng là Hinata mà mình vẫn biết không vậy?

- Hinata-sama, sama thực sự không sao chứ?_Konami lo lắng hỏi

- Không sao. Tôi đã bỏ phí mất hai ngày rồi. Phải đẩy nhanh tiến độ điều tra lên. Tôi nhất định sẽ bắt kẻ đã giết Neji-niisan phải trả giá.

Lời nói đó, cả ánh mắt lạnh lùng, vô cảm đó, không thể là của một cô gái vốn yếu đuối và nhút nhát như Hinata. Nhìn cô ấy lúc này giống hệt như Neji của 5 năm về trước. Kou tự hỏi có phải anh đã sai lầm khi nhắc đến từ “trả thù”? Lúc ấy anh không nghĩ được gì nhiều. Anh chỉ muốn kéo cô ấy ra khỏi căn phòng đó, muốn hướng cô đến một suy nghĩ tích cực hơn. Nhưng sự việc đã đi ngược với mong muốn của anh một cách tồi tệ.

Làm sao bây giờ? Cái chết của Neji-kun đã ảnh hưởng Hinata-sama đến vậy sao?

. . .

- Tên đốn mạt Izumo! Ra đây đi!_mặc cho mấy tên ninja bảo vệ níu giữ, Nonoko vẫn ra sức réo gọi vào trong phủ Mikage

Từ bên trong, Izumo bước ra. Trên người hắn vẫn còn mặc nguyên bộ pijama, miệng ngáp ngắn ngáp dài trông như vừa mới ngủ dậy.

- Có chuyện gì mà em đến làm ồn ở đây thế?

- Tên khốn nạn!_Nonoko lao đến tát mạnh Izumo. Hắn ôm mặt nhìn cô sửng sốt_Ngươi đã lừa ta. Ngươi đã nói nếu ta làm theo lời ngươi thì ngươi sẽ có cách để ta có được Neji-kun, nhưng ...NGƯƠI LẠI GIẾT ANH ẤY!

Izumo nghiêng đầu nhìn ánh mắt đầy căm hận của Nonoko, rồi thở một hơi dài, đôi mắt chùng xuống ra chiều tiếc thương lắm. Quả là một kẻ đóng kịch tài tình đáng ghê tởm.

- À, anh có nghe chuyện Neji đã chết. Anh rất tiếc. Nhưng anh không phải là kẻ đã giết cậu ta. Anh và Neji không quen biết, sao anh phải làm thế chứ?

- Đừng có giả ngây! Ba ngày trước, ngươi bảo ta tìm cách gợi chuyện về vùng Ukai hoang vắng đó trước mặt mọi người, rồi ngươi sẽ có cách dụ Hinata đến đấy. Nhưng người có mặt và bị phục kích ở đó lại là Neji-kun.

- Chỉ là trùng hợp thôi. Làm sao anh biết có kẻ cũng muốn lợi dụng nơi đó để giết Neji chứ?

- Câm ngay! Ta không tin bất cứ lời gì từ ngươi nữa! Ta sẽ nói cho niisan biết chuyện này. Anh ấy sẽ giết chết ngươi.

Nonoko vùng mình bỏ đi nhưng Izumo ngay lập tức lôi lại. Hắn nói:

- Đợi đã! Em định nói thật sao? Em định bố cáo cho cả thiên hạ biết rằng em là đồng phạm đã giết Neji sao?

- Ngươi …_cô bàng hoàng, suýt chút nữa đã ngã khuỵu xuống. Việc hắn làm tại sao lại lôi cô vào chứ?_Ngươi nghĩ mọi người sẽ tin lời ngươi sao? Họ chỉ tin ta thôi.

- Ồ, vậy là em không biết rồi. Quanh phủ của anh luôn có “tai mắt” của Natsume theo dõi ngày đêm. Tin em đến tìm anh chẳng mấy chốc sẽ đến tai hắn. Em nghĩ hắn có còn tin em nữa không?

Cả người Nonoko đổ sụp xuống một cách không báo trước. Nỗi bàng hoàng đã lan từ đồng tử mắt xuống hai chân khiến nó không thể đứng vững.

- Nếu em còn muốn tiếp tục sống trong cái tổ ấm hạnh phúc của mình thì nên biết giữ mồm giữ miệng, cô bé ạ_tiếng thì thầm khe khẽ bên tai, hơi thở phả vào nhẹ nhàng mà như một lưỡi kiếm lướt qua khiến Nonoko rùng mình

. . .

Nonoko ra sức chạy. Chạy không ngừng nghỉ. Chạy đi thật xa để không ai có thể tìm thấy mình được nữa. Đến khi dừng lại cô mới nhận ra mình đã ở trong rừng rồi.

Thả phịch người xuống đất, miệng bắt đầu thở hồng hộc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, vai không ngừng rung lên vì sợ hãi. Cô rất sợ, sợ bị nhà Hyuuga trả thù. Cô chưa muốn chết. Cô không cố ý giết Neji. Cô chỉ bị lợi dụng thôi.

Làm ơn! Ai đó hãy cứu tôi với!

Nhưng lúc này lại có một lưỡi kiếm sắc từ từ tiến đến từ phía sau lưng Nonoko.