Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Phần 37: Nhóm Một hành động


Mọi người nhìn nhau. Ý kiến của Itachi nghe rất có lý, nhưng mà ...

- Chúng ta bắt nhốt Hibird kiểu gì? Nó là một con chim đấy, lại còn suốt ngày ở bên Hibari nữa.

- Bởi vậy nên chúng ta cần một con chim khác để dụ Hibird ra.

Nói đến đây tất cả(trừ Neji và Sasuke) lập tức nhìn qua Hinata. Bản thân cô ấy dĩ nhiên cũng hiểu lý do. Cô là người duy nhất trong nhóm có thú nuôi là một con chim.

Neji và Sasuke lần đầu nghe chuyện này đã rất ngạc nhiên hỏi nhau. Naruto ngồi bên cạnh gật đầu xác nhận.

- Hinata-chan, nhờ em cả đấy!_Itachi nói

- Em ...em có thể không phải làm chuyện này không? Chúng ta không thể nghĩ ra cách nào khác mà không phải bắt nhốt Hibird sao?_Hinata đang rất mâu thuẫn_Dino-san!

- Ko. Với tính cách của Kyoya thì đây là cách duy nhất. Với lại, tuy là nói bắt nhốt Hibird nhưng thực chất chỉ là giữ chân nó lại thôi. Cái này anh tin chắc là em làm được.

- Nếu ...nếu là như vậy thì em sẽ cố gắng.

Shiraishi nhìn Hinata một lúc. Đến bây giờ dù đã biết rõ sự thật cậu vẫn thấy thật khó tin rằng Hinata và shinobi tên Cat đó là cùng một người. Tính cách khi chiến đấu và trong cuộc sống thường nhật quá khác nhau, nếu không muốn nói là trái ngược hoàn toàn.

- Quyết định như thế nhé!_Itachi chốt lại_Chúng ta nên chia thành từng nhóm hành động để dễ bề hỗ trợ nhau khi cần thiết. Mục đích của chúng ta là ngăn cản Hibari tìm ra Hibird trước khi trời tối. Đặc biệt là Hinata, vai trò của em là quan trọng nhất. Em phải chú ý theo dõi hành động và tình trạng cụ thể của Hibari để thông báo cho những nhóm khác. Và cũng phải tự bảo vệ mình nữa. Lần này nếu để cậu ta tìm ra em trước khi kế hoạch thực hiện xong anh không dám đảm bảo tính mạng cho em đâu.

Hinata gật đầu, nuốt nước bọt đánh ực.

- Hinata-chan, anh chung nhóm với em được chứ?_Fuji đột ngột quay qua hỏi

Câu hỏi vừa xong thì cả Sasuke, Neji, và Shiraishi đều trắng mắt liếc cậu ta.

- Dĩ nhiên là được ạ. Em rất vui nếu ...

- Xin lỗi Hina-chan!_Shiraishi ngắt lời ngay_Fuji chung nhóm với anh rồi.

- Tớ không nhớ có chuyện này nha_Fuji ngạc nhiên hỏi lại

- Tớ với cậu trước giờ vẫn luôn chung nhóm với nhau mà.

- Vậy thì chúng ta nhập chung nhóm với Hinata-chan luôn. Đâu có giới hạn về số người trong một nhóm.

- Sao phải như thế? Nhiệm vụ của Hinata-chan đã có rõ ràng rồi. Em ấy sẽ lo vụ giữ chân Hibird. Cậu chui vào làm gì?

- Thì chơi cho vui chứ sao! Chung nhóm với Hinata-chan chắc chắn sẽ rất thú vị.

- Khỏi. Tớ sợ cái gọi là “thú vị” của cậu lắm. Cậu tránh em ấy xa xa một chút đi!

- Hả? Sao lại thế?

- Thì là thế đó! Ý kiến hoài!_lần này thì cả Neji và Sasuke đều đồng thanh lên tiếng

Hinata và Naruto ngạc nhiên nhìn nhau rồi nhìn qua mấy người kia. Có phải còn chuyện gì về Fuji mà hai người họ chưa biết? Itachi và Kakashi chỉ mỉm cười.

. . .

Tuần lễ vàng, tất cả các trường đều cho học sinh nghỉ học. Cả Tokyo ngập tràn trong không khí sôi động của ngày nghỉ dài và lễ hội. Đúng ngày 5 tháng 5 hôm đó, Hinata đứng trên sân thượng kí túc xá Học viện Tokyo và gọi Ume đến. Sau một thời gian suy nghĩ Hinata quyết định sẽ mượn Ume để nói chuyện với Hibird. Cô sẽ cho Hibird biết về kế hoạch tổ chức sinh nhật cho Hibari. Hibird là chú chim thông minh và nhạy cảm, nhất định sẽ ủng hộ kế hoạch của họ. Và Hinata đã đoán đúng. Chưa đầy nửa tiếng sau đã thấy Hibird theo Ume bay đến chỗ cô. Dino khi biết việc này đã rất ngạc nhiên.

Ở bên cạnh Hinata lúc đó ngoài Dino ra còn có Naruto. Cậu ta có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Hinata. Dino chỉ đến để hỗ trợ ban đầu. Anh đưa cho hai người họ một cái laptop. Nó có vẻ nhỏ và khá nhẹ. Trong laptop hiện lên hai màn hình. Một là màn hình quay cảnh Hibari ngồi trong phòng khách một cách trực diện, một màn hình khác cũng quay cảnh Hibari đang ngồi làm việc nhưng là từ cửa sổ bên ngoài.

- Sau khi Kyoya rời khỏi phòng, em mở màn hình này lên. Camera sẽ theo sát mọi hành động, cử chỉ của cậu ta.

- Anh làm cái này từ khi nào vậy? Tuyệt quá!_Hinata thốt lên kinh ngạc

- Nhà Cavallone sở hữu một vệ tinh quốc tế nên đây là chuyện thường. Anh chỉ nhờ thêm Kusakabe lén lắp máy quay trộm trong phòng khách của Namimori nữa thôi.

Naruto và Hinata đều nhìn Dino với ánh mắt đầy ngưỡng mộ khiến anh buồn cười.

. . .

Hibird đã rời đi hơn hai tiếng mà chưa thấy quay lại khiến Hibari rất sốt ruột. Bình thường nó không bao giờ đi lâu đến như thế cả. Dù chưa thực sự xong việc, Hibari vẫn xếp đống giấy tờ qua một bên và bỏ ra khỏi phòng. Cậu vẫn còn nhớ Dino nói rằng hôm nay là một ngày đặc biệt và muốn đưa cậu đi xem thứ gì đó thú vị, thế mà từ sáng đến giờ không thấy mặt mũi đâu. Cậu thực sự không biết hôm nay là cái ngày quỷ gì, chỉ biết rằng ngày này nhà trường cho nghỉ học mà thôi.

Hibird dạo gần đây rất thân với con chim nhỏ của con bé mắt trắng Học viện Tokyo. Cậu nhất định phải cắn chết cô ta vì tội thả rông vật nuôi, dẫn đến Hibird trở nên hư đốn thế này. Đang nhanh bước thẳng đến Học viện Tokyo thì Hibari bắt gặp Neji và Sasuke đứng chẳn ngang đường trò chuyện rất rôm rả. Bình thường thì có lẽ Hibari sẽ nhảy vào đấu với họ một trận vì cả hai đều là những đối thủ mà cậu mong muốn hạ gục. Nhưng giờ cậu không có hứng thú.

- Này, tránh đường đi! Các ngươi đang chắn lối đi của ta đó!

Neji và Sasuke ngừng cuộc nói chuyện. Họ có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Hibari, nhưng cả hai không hề có ý định tránh đường. Sasuke đút tay vào túi quần, mỉm cười đáp lại:

- Ủa, đầu chim sẻ sao? Đang ngày nghỉ mà cũng mặc đồng phục cơ đấy! Chăm đến phát sợ luôn.

- Ta bảo tránh ra! Nhiều lời.

- Ngươi muốn người khác tránh đường thì cũng phải ăn nói lịch sự chút chứ! Nói lại đi! Nếu ta nghe lọt tai thì sẽ tự khắc tránh đường cho ngươi.

Hibari nhíu mày. Đột nhiên tên đó muốn gây sự à? Ngạc nhiên thật.

- Nói cái gì mà khó hiểu quá vậy? Ngươi bị khùng à?

- Đồ thiểu năng! Ta đang nói tiếng Nhật đó!_Sasuke nổi quạu

Neji liếc nhìn Sasuke rồi lại liếc qua Hibari, có chút ngạc nhiên. Dino nói đúng, Hibari không phải lúc nào cũng thấy chướng mắt là lao vào đánh. Đôi khi cậu ta tỏ ra khá điềm tĩnh và thông minh. Nhưng nhiệm vụ của cậu và Sasuke là phải chọc cho Hibari nổi giận nên dù thể nào cũng phải làm được.

- Có gì mà khó hiểu. Dễ lắm! Cậu hạ giọng xuống, nhẹ nhàng một chút nói như thế này nè:“Cậu có thể tránh qua một bên được không?”, hay là “Cậu vui lòng tránh qua ...

- Câm ngay!_Hibari ngắt lời_Ta không cần phải nghe mấy lời vớ vẩn của các ngươi. Tránh qua một bên đi!

- Ngươi đừng mơ! Chưa nói được thì đừng hòng bọn ta tránh.

Hibari ngay lập tức nhảy vào tấn công, và Sasuke đã rất nhanh chóng dùng kiếm đỡ được. Cậu vừa kiềm giữ tonfa, vừa cười mỉa và nói:

- Mất kiên nhẫn nhanh vậy? Nói một câu nhẹ nhàng thì mất mát gì chứ?

- Không cần. Tự ta sẽ tạo lối đi cho mình.

Rồi Hibari lao vào tấn công Sasuke tới tấp. Neji lùi xuống để nhường chỗ cho hai người họ, rồi lặng lẽ rời đi. Cho dù đã tiến bộ nhiều nhưng Hibari vẫn chưa thể đánh bại được Sasuke, bởi Sasuke cùng luôn nỗ lực luyện tập để trở nên mạnh hơn. Tầm nửa tiếng sau, Hibari đã bị Sasuke hạ gục và trói chặt chân lẫn tay, ném vào tường.

- Thiệt tình. Là do ngươi ép ta đấy nhé! Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì mà ngươi vội vàng như vậy?

Hibari không trả lời, chỉ nỗ lực tìm cách thoát khỏi dây trói đến mức da tứa máu. Mấy con nhím_một trong những vũ khí của cậu ta_dùng những chiếc gai sắc nhọn cứa dây trói cũng không thể khiến nó đứt được. Sasuke lắc đầu, xuýt xoa:

- Đây là thuật trói độc tôn của tộc Uchiha. Nếu không phải do ta đọc thần chú thì không thể thoát được đâu. Tốt nhất ngươi nên chịu an phận đi.

- Câm miệng lại! Cứ đợi ta cởi được trói thì ta sẽ cắn chết ngươi.

- Đồ lỳ lợm! Ngươi không thấy là mọi nỗ lực của ngươi đang công cốc à?_Sasuke khoanh tay, đứng thở dài một hơi_Thiệt tình! Nếu không phải hôm nay mà là một ngày khác ta chắc chắn sẽ bỏ mặc ngươi. Nhưng riêng hôm nay thì dù ngươi có muốn ta cũng không thể để ngươi bị thương nặng được.

Hibari ngẩn người, ngừng dãy dụa. Đến cả Sasuke còn nói vậy thì hôm nay rốt cuộc là ngày gì?

- Các ngươi và cả tên Ngựa Chứng nữa, đang bày trò gì đấy hả? Hôm nay là cái ngày quái quỷ gì chứ?

- Ngươi ...Ngay cả cái ngày quan trọng của mình mà còn không nhớ thế mà Dino-san cứ nhất quyết muốn làm việc này cho ngươi. Trên đời này chắc chỉ có mình anh ấy mới đối tốt với ngươi như vậy thôi. Đáng tiếc!

- Nhiều lời! Ta hỏi ngươi hôm nay là ngày gì?!

- Không nói được.

Hibari nổi trận lôi đình. Đời này cậu ta ghét nhất là bị người khác qua mặt. Mấy con nhím đột ngột lao lên lăn mạnh về phía Sasuke. Bỗng nhiên chúng va phải một bức tường chắn vô hình khi chỉ còn cách Sasuke vài milimet. Sasuke có vẻ không hề tỏ ra ngạc nhiên hay hốt hoảng gì sau tình huống vừa rồi, chỉ thở dài than phiền:

- Neji, cậu làm việc thừa thãi rồi. Tự tớ có thể giải quyết được.

- Tớ biết. Chỉ muốn nhắc cậu là chơi đùa thế đủ rồi_Neji tiến lên từ phía sau_Thả hắn ra đi!

- Hả? Phải thả luôn sao?

- Chứ cậu định trói hắn đến khi nào? Đừng quên mục đích hôm nay của chúng ta.

Cái kiểu trao đổi đó còn khiến Hibari tức lộn ruột hơn. Cậu ta không cần ai thương hại hay bố thí cả. Hibari vùng dậy và nhảy đi. Neji định lao tới ngăn nhưng Sasuke kéo tay cản lại.

- Cậu nghĩ hắn bỏ chạy rồi còn có thể để cậu giúp hắn cới dây sao?

- Tớ làm sao mà cởi được cái dây đó. Cậu sao còn chưa niệm chú thả hắn ra?

- Ban đầu cũng tính thả. Nhưng cậu thấy đấy, hắn tình nguyện chịu trói mà. Lòng tự trọng của hắn cao ngất ngưởng ấy. Nhìn hắn bị trói nhảy loi choi vậy kể ra cũng thú vị mà.

- Haiz. Bó tay cậu luôn_Neji lắc đầu, thở dài

. . .

Shiraishi và Fuji là nhóm hành động thứ hai. Họ đã được Hinata thông báo về vị trí và tình trạng của Hibari từ trước nhưng khi tận mắt nhìn thấy cậu ta nhảy từng bước từng bước trên đường thế kia thì cả hai vẫn không khỏi bị sốc.

- Đáng nể thật! Bị trói chặt cả chân tay mà vẫn đến đây nhanh như thế_Fuji đứng bên cạnh cầm ống nhòm quan sát, mỉm cười nhẹ

- Cái tên Uchiha đó nghĩ gì mà để Hibari đến đây trong tình trạng này? Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng chúng ta đang bắt nạt cậu ta đó.

- Những gì chúng ta đang làm còn không giống đang bắt nạt sao? Tớ biết thuật này. Đây là thuật trói độc tôn của tộc Uchiha nên chúng ta không cởi dây giúp cậu ta được đâu.

Shiraishi liếc nhìn Fuji ngạc nhiên.

- Cậu chỉ là người thường mà rành bùa chú quá nhỉ?

- Những gì tớ biết còn nhiều hơn cậu tưởng tượng đấy! Giờ tính sao? Kế hoạch của chúng ta chắc phải sửa một chút nhỉ?

- Ừm. Tớ đã có chiến thuật mới rồi.

Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2014

Phần 20: Lại một lần nữa…


Cái chết của Neji tuy đã được yêu cần giữ kín nhưng không hiểu tại sao lại bị truyền lan khắp làng buộc Tsuchikage phải cho triệu trưởng tộc Mochitsuki lên gặp. Sau khi nghe trình bày cụ thể sự việc, ngài đã rất lo lắng.

- Chuyện này nghiêm trọng đấy! Nói gì thì Hyuuga Neji cũng đã chết trên đất Iwa. Cậu ta không phải là 1 người binh thường mà là thiên tài của tộc Hyuuga_gia tộc có tiếng nhất ở Konoha hiện giờ. Ông định tính thế nào đây, Shiro?

- Tôi đã gửi một bức thư trình bày cụ thể nguyên nhân với Hokage-sama và đã hứa sẽ làm hết sức để điều tra ra thủ phạm trong thời gian sớm nhất. Hi vọng ngài ấy sẽ không làm khó chúng ta. Chuyện này cũng là ngoài ý muốn.

- Vậy còn tộc Hyuuga thì sao? Ông ta liệu có chịu để yên chuyện này không?

- Tôi ...tôi cũng chưa biết phải làm sao.

Đó cũng là điều mà Shiro lo lắng nhất. Nhiều khả năng vì chuyện này mà hôn ước giữa tộc Mochitsuki và Hyuuga sẽ hỏng mất. Nếu vậy thì sự việc sẽ lại càng tồi tệ. Vì Natsume đã đem lòng yêu Hinata mất rồi.

- Chuyện của gia tộc ông thì ta không thể giúp gì được. Ta chỉ có thể cung cấp người và phương tiện để ông sớm tìm ra thủ phạm thôi.

- Tôi cũng chỉ dám làm phiền ngài đến vậy thôi.

. . .

Từ lúc rời khỏi phòng tới giờ Hinata lao vào làm việc bất kể ngày đêm khiến ai nấy đều rất lo lắng. Cũng đã khuyên đủ mọi cách rồi mà cô ấy không nghe. Natsume cảm thấy mình phải có trách nhiệm với chuyện này, không chỉ vì phó thác từ Neji mà còn vì chính bản thân anh.

. . .

Tất cả mọi người đều đồng ý rằng mấu chốt của vấn đề là ở chỗ làm sao Neji biết kẻ địch hẹn anh ấy ở vùng Ukai mà đến đó, và tại sao lại chỉ đi có một mình. Họ đã chia ra lục tìm kĩ trong phòng của Neji và ở cả hiện trường vụ án đầu tiên nhưng đều không có kết quả.

- Tôi thấy Neji-kun đứng nhìn như thế này này_Kou vừa nói vừa bắt chước tư thế mà Neji đã đứng thần ra hôm bữa.

Hinata theo hướng mắt của Kou mà đi thẳng, vừa đi vừa dùng Byakugan quan sát xung quanh, cả Natsume và Konami cũng tham gia, nhưng nhìn đi nhìn lại mấy lần, đủ mọi ngóc ngách cũng không tìm thấy gì cả. Có lẽ cơn mưa dai dẳng hai ngày qua đã xóa hết dấu tích rồi.

Hinata ngước mắt nhìn lên trời. Mãi làm việc cô không để ý là đã về chiều. Thời gian trôi đi nhanh quá mà vụ án thì vẫn dậm chân tại chỗ. Để kẻ thủ ác còn nhởn nhơ ngày nào thì ngày đó cô không thể yên được. Đã thề với lòng mình là sẽ trả thù cho Neji nhưng cứ thế này thì phải làm sao đây?

- Natsume-sama!_có tiếng người chạy hối hả tới_Natsume-sama, Nonoko-sama biến mất rồi!

- Biến mất? Nghĩa là sao?_Natsume hốt hoảng thốt lên

- Chúng tôi theo lệnh của sama đến phục quanh phủ Mikage mấy ngày nay. Lúc sáng tôi thấy Nonoko-sama đến tìm Izumo. Hình như họ cãi nhau chuyện gì đó. Rồi tôi thấy Nonoko-sama chạy đi đâu rất nhanh. Tôi đã cử người đuổi theo, nhưng ...

- Nhưng sao?_Natsume rất sốt ruột trước thái độ ngần ngừ của người shinobi kia

- Nhưng mới nãy tôi đi kiểm tra xem thế nào thì ...thì thấy người đó đã chết , còn Nonoko-sama thì mất dấu.

Chuyện trở nên nghiêm trọng rồi. Bình thường thì việc tìm không được Nonoko không phải là đáng lo vì tính cô bé vốn hiếu động, hay bày trò chọc ghẹo người khác. Nhưng người tộc Mochitsuki đuổi theo Nonoko đã bị giết chết thì nhiều khả năng là cô ấy đang bị truy sát. Và lần này lại liên quan đến Izumo.

- Natsume-sama, sama định đi đâu vậy?_Konami vội giữ tay lại

- Tôi phải đi tìm tên khốn Izumo hỏi cho ra lẽ. Chắc chắn hắn phải biết con bé đi đâu.

- Tôi e là vô ích thôi. Nếu đây là chuyện do hắn làm thì thể nào hắn cũng tìm cách chối.

- Vậy chẳng lẽ tôi lại đứng yên mà nhìn à?_Natsume đã gần như hét lên. Anh không thể giữ nổi bình tĩnh. Đã không thể cứu được Neji, anh không thể để mất cả em gái của mình nữa.

- Xin sama hãy bình tĩnh! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Chúng ta cùng chia nhau đi tìm lại 1 lần nữa. Sau đó sẽ tính tiếp.

Lúc này cũng chẳng còn cách nào khác, còn hơn là không làm gì. Natsume liền phát động tất cả người trong phủ chia ra đi tìm Nonoko. Cả Hinata và Kou dù đã thấm mệt cũng tình nguyện giúp sức.

Màn đêm phủ xuống nhanh quá. Chẳng mấy chốc ngôi làng đã chìm trong bóng tối và ánh điện hắt ra từ những ngôi nhà. Với điều kiện như thế này thì cuộc tìm kiếm dù không muốn nhưng cũng buộc phải dừng lại. Và kết quả thu được là chẳng có gì hết.

. . .

Hinata đã vắt gần cạn lượng chakra còn lại để tìm Nonoko, đến mức khi trở về cô không thể nhấc nổi chân lên, đành phải khuỵu xuống đất.

- Hinata-sama, sama không nên dùng quá sức như thế! Còn có những người khác cũng tham gia tìm mà_Kou vừa nói vừa dùng khăn quạt phẩy phẩy cho cô

- Tôi đã hiểu …tại sao hắn làm thế.

- Sao?_Kou ngạc nhiên không hiểu Hinata nói gì

Gương mặt Hinata đã tái xám vì mệt mỏi nhưng cô ấy vẫn ráng nói, cứ như sợ nếu không nói ra lần này thì sẽ không còn cơ hội nữa.

- Sáng hôm ấy hắn tìm cách tiếp cận tôi ...tán tỉnh tôi, chọc ghẹo tôi ...mục đích là để Neji-niisan nhìn thấy ...Hắn muốn nói với anh ấy rằng nếu anh ấy không làm theo lời hắn ...hắn sẽ ra tay với tôi ...Vì vậy anh ấy mới đi một mình đến gặp hắn ...Tất cả cũng vì tôi ...Lại một lần nữa là vì tôi ...

- Sama nghĩ nhiều quá rồi_Kou đỡ lấy vai Hinata tựa vào người mình. Sự mệt mỏi làm cô ấy đi vào giấc ngủ thật nhanh, nhưng trong cơn mê vẫn miên man gọi tên một người: “Neji-niisan!

Kou nhẹ nhàng bế Hinata lên. Cô ấy gầy quá. Chỉ sau mấy ngày mà người đã trở nên tiều tụy đến thế này. Nếu không phải vì ý chí muốn trả thù cho Neji thì chắc cô ấy đã khuỵu xuống từ lâu rồi. Vậy mà Hinata vẫn ráng sức giúp Natsume tìm Nonoko. Anh hiểu Hinata nghĩ gì. Cô ấy vẫn luôn tự trách mình không thể cứu được Neji, cô không thể giương mắt nhìn Izumo giết thêm bất cứ ai nữa, huống chi người đó lại là em gái của Natsume.

Kou ngước mắt nhìn trời. Trong những vì sao lấp lánh trên cao kia có cái nào là hiện thân của Neji không? Anh không nhớ mình đã nghe ở đâu người ta nói rằng khi con người chết đi, linh hồn sẽ bay lên trời và hóa thành 1 vì sao để ngày đêm có thể được nhìn thấy những người mà mình yêu thương. Anh đã nghĩ rằng đó chỉ là chuyện tầm phào, mê tín, nhưng giờ anh lại mong nó là sự thật. Vì nếu vậy ...

- Neji-kun, cậu thật tệ quá! Sao lại có thể bỏ chúng tôi mà ra đi như vậy chứ?! Cậu có nhìn thấy không? Người con gái này ..._anh cúi xuống dịu dàng nhìn cô chủ nhỏ đang ngủ yên trên tay mình_đã đem lòng yêu cậu mất rồi. Cậu có biết không?

. . .

- Khốn kiếp! Đồ vô dụng!_Izumo giơ chân đạp thật mạnh vào người một ninja đang quỳ trước mặt hắn làm người đó ngã vật ra. Anh ta không phản kháng mà lồm cồm ngồi dậy và quỳ lại. Hắn hỏi tiếp_Ai đã cứu con bé?

- Thưa, tôi không rõ vì người đó mặc đồ đen lại mang khăn trùm kín mít. Nhưng tôi chắc chắn đó là một kunoichi.

- Kunoichi?_Izumo ngạc nhiên. Hắn không nhớ mình có kẻ thù nào là kunoichi cả_Lại có thêm một con kỳ đà cản trở ta sao?

- Izumo-sama, chúng ta phải là gì bây giờ ạ?_Gin, tên thuộc hạ thân tín nhất của hắn, hỏi

- Tạm gác việc xử tên Natsume qua một bên. Chúng bay chia nhau điều tra xem đứa chết tiệt nào dám phá đám ta và cả con nhỏ Nonoko nữa. Không tìm được nó, các ngươi đừng có về đây!!

- Vâng!_khoảng chục tên ninja cùng đồng thanh và biến mất một lượt

Izumo giận dữ đấm mạnh xuống bàn đến mức làm nó gãy đôi. Khó khăn lắm hắn mới diệt được Neji thì lại xuất hiện thêm một con kỳ đà khác. Nếu chưa dẹp hết chúng thì hắn chưa thể yên tâm thực hiện kế hoạch vĩ đại của mình được. Thời gian không còn nhiều nữa ...

. . .

Hinata không rõ mình đã thiếp đi trong bao lâu, chỉ biết rằng khi tỉnh dậy cô đã thấy mình đang nằm trong phòng rồi. Nhìn đồng hồ thì đã hơn 12h đêm.

Soạt!

Hình như có tiếng động lạ bên ngoài. Hinata bước xuống giường, nhẹ nhàng hé cửa nhìn ra ...và kinh ngạc. Natsume đang đứng quay lưng ngay trước cửa phòng cô.

- Ồ, em đã dậy rồi à?_Natsume quay lại khi nghe có tiếng kéo cửa_Em thấy trong người thế nào? Còn mệt không?

- Sao ...sao anh lại đứng đây?

- Tôi không ngủ được nên ra ngoài ngắm trăng đó mà.

- Vậy sao lại đứng trước cửa phòng tôi?

- À, chỉ ...chỉ là tình cờ thôi_Natsume gãi đầu cười ngượng ngùng

Mệt mỏi, thất vọng, đau buồn, cô đơn ...tất cả đều đang hiển hiện trên gương mặt của Natsume lúc này, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng không thể đành lòng.

- Anh nên đi ngủ đi, lấy sức sáng mai còn đi tìm tiếp chứ!

- Hinata! Có thể ...cho tôi mượn vai em một lúc không?_đôi mắt nhìn Hinata rất chân thành và tha thiết, cảm giác như anh đang cố gắng gượng với nỗi đau trên vai

- Hả? À ...ờ ..._Hinata khá lúng túng, cô không hiểu lắm từ “mượn vai”

Natsume liền tiến tới và ôm chầm lấy Hinata.