Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

Phần 25: Ninja Hunter


Căn phòng hiện giờ đang bị bao trùm bởi một bầu không khí vô cùng nặng nề. Ai nấy đều rất lo lắng và hồi hộp, đoán già đoán non không biết đã xảy ra chuyện tồi tệ gì. Khi tất cả ninja gần như đã tề tựu đông đủ, Danzo bước ra từ phòng trong, theo sau là hai ninja hộ vệ. Gương mặt ông vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và nghiêm túc đến đáng sợ.

- Akatsuki chúng ta đang gặp phải một biến cố lớn chưa từng xảy ra từ trước tới nay. Tiểu đội 12 trong lúc thi hành nhiệm vụ đã bị hạ sát không chừa một ai, bởi những kẻ tự xưng là thành viên của tổ chức Ninja Hunter (Thợ săn Ninja). Chúng tuyên bố rằng sẽ xóa sạch sự tồn tại của ninja trong thế giới này. Nói cách khác, ninja chúng ta đang bị truy sát.

Bị truy sát? Có rất nhiều tiếng kêu lên một cách kinh ngạc và bàng hoàng hết sức.

- Chuyện này sao có thể xảy ra?! Đúng là chúng ta và Kurosagi có mối thâm thù suốt gần trăm năm qua, nhưng chưa bao giờ có chuyện bên này muốn truy sát bên kia_một ninja lên tiếng

- Kurosagi và Ninja, mỗi bên chiếm 1/3 dân số Nhật Bản, một nửa sức mạnh Nhật Bản. Tiêu diệt bên nào cũng đều ảnh hưởng rất lớn đến cân bẳng của đất nước này. Chính vì vậy mới có quy ước giữa hai bên, có thể ngăn cản nhau chứ không tận diệt, lấy đất nước làm trọng. Vậy mà Kurosagi dám đi ngược lại trật tự_một ninja khác, có lẽ là một người đứng tuổi, nói với tất cả sự tức giận_Danzo-sama, ngài và những người đứng đầu các chi nhánh khác nhất định phải đòi lại công bằng cho giới ninja chúng ta!

Lập tức một loạt ninja khác không ngừng la lớn “Phải đòi lại công bằng!” như biểu tình tập thể.
Hinata bịt tai lại thật chặt. Tại sao mọi chuyện lại đến mức này? Ninja đã bị căm ghét đến mức có những người muốn truy sát. Cứ thế này thì những việc mà cô luôn cố gắng làm từ trước đến giờ, thậm chí đánh đổi cả mạng sống đều đổ sông đổ biển cả sao?

Một bàn tay đặt nhẹ lên vai khiến Hinata giật mình. Toushirou đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng và đầy cảm thông. Cậu lắc nhẹ đầu rồi nhìn lên chỗ Danzo đang ngồi như muốn nói “Cô đừng như thế! Phải nghe cho hết đã! Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”.

Hơi sững người lại. Hinata nghĩ có lẽ Toushirou nói đúng, cô đã hơi vội vàng. Cô bỏ tay xuống và tiếp tục lắng nghe.

- Ta đã gửi điện khẩn đến Nhật hoàng thông báo về vấn đề này. Chắc chắn sẽ sớm có câu trả lời. Trước mắt, chúng ta cần phải tăng cường cảnh giác, hạn chế hành động và nhanh chóng tìm cho ra hang ổ của bọn tự xưng là Hunter đó.

- Vậy chẳng hay ngài đã có manh mối gì rồi?

Tiếng nói đó phát ra từ một ninja đứng cuối hàng. Đó không phải là ninja trong tổ chức, vì mặt nạ người đó mang rất đặc biệt. Mặt nạ mang hình Thanh long. Người đó là Seiryuu, một trong Tứ linh.

Có rất nhiều người đã ồ lên kinh ngạc và trầm trồ. Không dễ gì có cơ hội gặp mặt Tứ linh như thế này. Quả xứng là ninja trong truyền thuyết. Mỗi bước đi của người đó nhẹ nhàng không tiếng động nhưng lại mang sức mạnh không tưởng mà bất cứ kẻ nào dù phép thuật yếu cũng có thể cảm nhận được.

Hinata sửng sốt nhìn vào con người đặc biệt kia. Không hiểu sao cô lại có cảm giác thật thân quen cứ như đã từng gặp ở đâu đó.

- Rất tiếc chúng tôi chưa có gì cả_Danzo trả lời. Giọng nói kính cẩn nhưng lại mang tính gượng ép, dè chừng_Bọn chúng bỏ đi không để lại chút manh mối gì. Seiryuu-sama có cao kiến gì không?

- Không dám nói là cao kiến_anh bước lại gần chỗ Danzo ngồi_Chỉ là ý kiến của riêng bản thân tôi. Trước khi đến đây tôi đã có một cuộc nói chuyện ngắn với trưởng chi nhánh Kurosagi tại Tokyo. Bà ấy khẳng định Kurosagi không liên quan gì đến tổ chức Ninja Hunter, nhưng cũng không nói là sẽ đứng về phía chúng ta. Nhưng bà ấy hứa sẽ đệ trình lên Chính phủ về vấn đề này, và sẽ có câu trả lời chính thức trên phương tiện truyền thông trong thời gian sớm nhất. Vì vậy chúng ta không cần quá lo lắng mà hạn chế mọi hoạt động.

- Ngài nói vậy là sao?_một ninja hỏi_Bây giờ nếu chúng tôi bước ra ngoài bọn Hunter sẽ nhân cơ hội tấn công. Chúng đã giết nguyên một tiểu đội của chúng ta.

- Bình tĩnh đã nào! Chúng ta là ai chứ? Là ninja chiếm một nửa sức mạnh Nhật Bản. Ngay cả Kurosagi còn không dám hùng hồn tuyên chiến thì bọn chúng có thể tận diệt nổi chúng ta sao? Theo tôi, tổ chức Ninja Hunter đó là tập hợp những kẻ có mối thâm thù với Ninja chúng ta. Hành động của chúng vừa rồi nhằm mục đích dằn mặt chúng ta, cho cả thế giới biết về sự tồn tại của những kẻ như chúng. Tôi không hề có ý xem thường, tôi chỉ muốn nói nếu chúng ta hành động cẩn trọng hơn thì chúng không thể làm gì được chúng ta.

Ai nấy nhìn nhau, gật gù đồng ý. Danzo cười thầm, đứng dậy khỏi ghế và nói với Seiryuu:

- Vậy mời ngài Tổng giám sát ra chỉ thị!

Thái độ của đa số không mấy ngạc nhiên. Một trong Tứ linh quả rất xứng với vị trí Tổng giám sát một khu vực lớn và phức tạp như Tokyo.

- Tôi xin phép_Seiryuu cúi nhẹ đầu_Từ giờ Akatsuki sẽ hoạt động với mười nhiệm vụ một ngày, số lượng các tiểu đội thực thi cũng hạn chế, như vậy sẽ dễ theo dõi và hỗ trợ khi gặp biến cố. Các tiểu đội phải giữ liên lạc với Tổ giám sát 24/24, bắt gặp Hunter phải báo cáo ngay lập tức, không được hành động tùy tiện. Tôi cũng sẽ tham gia giám sát hoạt động của các tiểu đội để truy tìm căn cứ của chúng. Mọi người đã rõ cả rồi chứ?

Tất cả cùng đồng thanh hô “Rõ!” rất lớn.

Hành động kịp thời của Seiryuu đã trấn an rất tốt tinh thần của Akatsuki qua biến cố vừa rồi. Hinata đã thấy nhẹ nhõm phần nào. Giờ cô đang lo lắng nếu trong nhiệm vụ sắp tới cô phải đụng mặt Hunter thì sẽ phải làm sao đây. Bọn họ vì Ninja mà trở nên như thế. Cô không trách họ, cũng như chưa từng trách Kurosagi. Nhưng không giống Kurosagi, Hunter muốn tận diệt ninja, và đã sát hại bốn ninja rồi. Cô không biết mình sẽ phải có thái độ đối với họ như thế nào.

. . .

Ba tiểu ninja trở về trường sau gần 2 tiếng vắng mặt. Toushirou đã nghĩ sẵn một lý do để giải thích nếu các bạn phát hiện ra cậu chưa hề đưa Hinata đến phòng y tế.

Lúc này chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên. Các cậu vừa mới bước vào lớp thì nghe học sinh nhao nhao cả lên vì hàng loạt tin tức nóng hổi trên mạng, tin tức về Tổ chức Ninja Hunter đã tiêu diệt một tiểu đội Akatsuki và còn tuyên bố sẽ tận diệt ninja trên thế giới. Có rất nhiều ý kiến về tin tức này, đại loại như:

- Lẽ ra việc này phải bắt đầu từ lâu rồi mới phải.

- Từ nay bọn Ninja hết đường sống rồi. Đất nước sau trăm năm đã được sống trong hòa bình.

- Ôi, những anh hùng của đất nước đã xuất hiện. Phải thế chứ! Tớ sẽ mạnh hơn nữa để có thể làm một Hunter.

- Tớ thì lo lắm. Thế nào bọn Ninja cũng sẽ săn lùng họ. Những người anh hùng đó e sẽ bị giết trước khi hoàn thành nhiệm vụ cao cả đó.

- Lo gì chứ? Kurosagi cũng sẽ đứng về phía Hunter mà. Không chừng Hunter là do họ lập ra cũng nên. Trên đời này có lực lượng nào đủ sức đối đầu với ninja ngoài Kurosagi chứ?!

Rốt cuộc bao nhiêu ý kiến cũng không một ai đứng ra bênh vực cho Ninja. Không ai hiểu cho những gì ninja phải chịu đựng. Cuộc sống của những ninja chỉ gói gọn trong một chữ “Trung”. Không “Trung” đồng nghĩa với việc phải chết. Nếu có trách thì phải trách những kẻ đã sử dụng ninja làm việc xấu. Sao lại đổ hết tội cho ninja chứ? Hinata đã muốn nói tất cả những điều đó với các bạn, với những người đang nhận định sai về ninja, nhưng cô không thể. Sẽ không một ai tin cô cả.

Toushirou và Karin đều đã im lặng mà về chỗ ngồi, nhưng Hinata không chịu được, nhất là khi thấy gương mặt đầy phấn khích của Sasuke. Cô bỏ ra ngoài.

. . .

Hinata đang cố gắng chạy thật nhanh, càng nhanh càng tốt. Đi đến đâu cũng chỉ nghe những lời ủng hộ Hunter. Trái tim cô đau quặn đến khó thở. Con đường mà cô đã tin tưởng, đã nỗ lực bao năm nay rốt cuộc là sai lầm ư? …

Rốt cuộc, cô đã chạy đến Văn phòng Hội. Và nằm gục ở bàn làm việc …

- Hinata-san, sao vậy?

Cô giật mình ngẩng đầu nhìn lên. Trái tim như lỡ một nhịp.

- Ne …Neji-senpai ..

- Cậu sao thế? Sao lại nằm gục ở đây?

Cô cảm thấy mình thật tệ khi lại chạy đến Văn phòng để trốn như thế này. Nhưng đây là nơi duy nhất cô không phải nghe những lời đó. Hinata nhìn xuống bàn. Cô cần một chỗ dựa. Cô thực sự cần một ai đó để chia sẻ vào lúc này.

- Nếu như con đường mà anh tin tưởng bao lâu nay, đã luôn nỗ lực để bước tới nhiều khả năng sẽ dẫn đến một ngõ cụt, anh sẽ làm gì?

Neji hơi sững người vì ngạc nhiên. Có lẽ cô ấy vừa trải qua chuyện gì tồi tệ lắm.

- Ra đó là vấn đề của cậu à?_Neji kéo ghế ngồi xuống đối diện với Hinata_Cậu nói có khả năng tức là chưa chắc chắn phải không?

- Thật …thật ra đã chắc đến 8,9 phần rồi_cô ngẩng đầu lên, phân bua_Em có cảm giác nếu mình cứ bước tiếp sẽ chẳng dẫn đến đâu cả.

- Khó trả lời quá nhỉ, vì tôi chưa từng rơi vào tình huống như vậy bao giờ. Cũng như cậu, tôi cũng luôn tin tưởng bước đi trên con đường mình đã lựa chọn. Còn nếu nó dẫn đến một ngõ cụt …_cậu bật cười nhẹ_thì chỉ có thể trách là mình không may mắn thôi.

Hinata mở tròn mắt. Neji trả lời gì lạ vậy?

- Tôi nghĩ nếu con đường mình đã cho là đúng thì dù có khó khăn, vất vả đến mấy cũng phải đi. Ngay cả khi phía trước là một ngõ cụt, nhưng chỉ cần thấy một tia sáng thì chắc chắn vẫn còn cách để đến được nơi ngập tràn ánh mặt trời …Tóm lại, không bao giờ được ngừng nuôi hi vọng_cậu đặt tay lên đầu cô và mỉm cười_Chỉ cần nghĩ như thế thì vẫn còn có thể vui tươi mà bước tiếp, phải không?

Hinata gật đầu, cảm động đến trào nước mắt. Cô nắm lấy tay Neji.

- Cảm ơn anh nhiều lắm, Neji-senpai!

- Không có gì. Nhìn thấy cậu thế này là tôi mừng rồi_Neji hạ tay xuống khỏi đầu Hinata để nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy đang giữ tay cậu, vỗ về_Có gì cần tâm sự cậu cứ nói với tôi, đừng ngại!

- Vâng ạ.

Hinata cảm thấy rất vui, không chỉ vui mà còn hạnh phúc. Con đường mà cô đang đi sẽ còn vô vàn chông gai phía trước, nhưng cô sẽ không lung lay, không để mình gục ngã. Cô sẽ nổ lực hơn nữa để có thể vượt qua nó.

Cuộc nói chuyện hôm nay cũng đã giúp cô xác định rõ ràng hơn cảm xúc của mình với Neji. Cô đã luôn ngưỡng mộ anh, luôn mong muốn có thể trở thành một người mạnh mẽ giống như anh; luôn có cảm giác thân thiết mỗi lần nói chuyện với anh, muốn có từ anh những lời khuyên mỗi khi gặp khó khăn, …Đó là những cảm xúc của một cô gái dành cho người anh trai của mình. Hinata cảm thấy rất vui khi nhận ra điều này dù cho cảm xúc của Neji với cô có giống như vậy hay không. Nó đã tạo cho cô một động lực lớn để hoàn thành nhiệm vụ ngày mai.

. . .

Vì mãi cố lơ những lời bàn tán mà Toushirou không nhận ra Hinata đã không còn trong lớp từ lúc nào. Đến khi nhìn lại thì lớp chỉ còn lèo tèo vài người, cậu mới giật mình. Khi còn ở căn cứ, tinh thần cô ấy đã bất ổn, vừa quay về lớp đã phải nghe bao lời nhục mạ ninja, cô ấy chắc chắn phải đau khổ lắm. Có lẽ đã bỏ ra khỏi lớp từ lúc đó rồi.

Sao cậu lại có thể bất cẩn như thế chứ? Biết Hinata như vậy lẽ ra cậu phải chú ý hơn mới phải.

- Toushirou này_Naruto kéo tay Toushirou, hỏi nhỏ_Có đúng là Hinata-chan đau bụng là do bị “bệnh con gái” không?

- Hả?_cậu tròn mắt không hiểu

- Không phải sao? Lúc tớ đến phòng y tế thăm Hinata-chan, Itachi-sensei đã nói thế mà.

- Cậu đã đến Phòng y tế?_Toushirou giật mình_Lúc nào? Còn cả Itachi-sensei nữa? Thầy ấy cũng ở đó?

- À …ờ_cậu hơi bất ngờ khi Toushirou tỏ ra sốt sắng như vậy_Sau khi vào học được một lúc. Tớ lo lắng nên vờ xin đi vệ sinh để đến Phòng y tế xem thế nào thì gặp Itachi-sensei ở đó. Thầy không cho tớ vào, nói là Hinata-chan chỉ bị “bệnh con gái” thôi, không có gì phải lo lắng cả. Mà “bệnh con gái” là bệnh gì thế?

Toushirou không trả lời câu hỏi đó, vì bản thân cậu cũng không hiểu cái bệnh kì lạ đó là gì. Cái cậu quan tâm bây giờ là chuyện khác.

- Thầy còn nói gì nữa không?

- À có. Lúc tớ hỏi cậu đi đâu rồi. Thầy nói là đã nhờ cậu đi làm một số việc.

Toushirou đẩy Naruto ra một bên rồi rời khỏi lớp rất nhanh. Cậu phải đi tìm Hinata gấp, rồi dẫn cô ấy đi gặp Fuji. Chuyện không thể chần chừ được nữa rồi. Đã có ít nhất hai người trong trường này biết các cậu là ninja.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét