Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

Phần 16 : Mở màn


Sau những hạt mưa lất phất đầu xuân, bầu trời hừng sáng. Thấp thoáng phía xa là hình ảnh của chiếc cầu vồng bảy sắc bắc ngang bầu trời. Tuy chỉ xuất hiện trong vài phút ngắn ngủi nhưng vẻ đẹp huyền bí của nó vẫn khiến ai đó phải ngất ngây.

Hinata thả nhẹ những viên thức ăn tổng hợp xuống bể cá nhỏ. Hai con cá bảy màu háu đói đớp đớp liên tục như sợ bị ăn mất phần. Trông chúng thật đáng yêu.

- Cứ từ từ mà ăn, đừng giành nhau_Hinata nói cứ như là cá hiểu được tiếng người vậy_Ani-kun phải nhường cho Imo-chan chứ!

(Ani trong tiếng Nhật nghĩa là anh trai ,Imo là viết tắt từ imoto nghĩa là em gái. Hinata đặt cho hai con cá tên như vậy nghĩa là xem nó như anh trai và em gái)

Có vẻ hơi lạ nhỉ? Bình thường khi có trong tay một đôi cá, người ta sẽ nghĩ ngay đến việc ghép chúng thành một đôi tình nhân. Vậy mà chẳng hiểu sao Hinata lại nghĩ ra việc biến chúng thành anh em. Nhưng đó là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô. (Hơi khác người)^ ^

- Ani-kun, cậu cần phải học cách đói xử tốt với em gái như Neji-niisan của tớ ấy. Anh ấy lúc nào cũng quan tâm, bảo vệ, che chở cho tớ chứ không tranh giành như cậu đâu. Phải huấn luyện cậu lại mới được!_cô chống cằm, nhìn chăm chăm vào con “Ani-kun” nhưng trong đầu lại liên tưởng đến một hình ảnh khác_Neji-niisan là người đàn ông tuyệt vời nhất mà tớ từng gặp. Tớ không thể chê được anh ấy điểm nào cả …Càng ngày tớ càng cảm thấy anh ấy thật đáng yêu. Anh ấy luôn biết cách an ủi, động viên mỗi lúc tớ buồn phiền hay lo lắng, luôn cho tớ những lời khuyên hữu ích. Anh ấy cũng rất bướng bỉnh, nhiều lúc như trẻ con ấy. Nhưng tớ thích như thế. Đó mới chính là con người thật của anh ấy. Nhiều lúc như vậy nhìn anh ấy thật dễ thương.

Neji …dễ thương? Chẳng hiểu sao sau khi nói xong câu đó cô laị ngại ngùng đỏ mặt. Ai mà nghe được chắc sẽ nghĩ là cô khác người. Một Neji lúc nào cũng lạnh lùng, nghiêm túc như vậy mà lại nói là dễ thương, là trẻ con thì đúng là bó tay rồi. Cô cũng không hiểu nổi mình đang nghĩ gì nữa.

- Hinata-san !

Nonoko kéo cửa phòng Hinata cái xoạch mà không thèm gõ trước. Cô ấy vào phòng rồi ngay lập tức nắm lấy tay Hinata, nói:

- Hinata-san, chị ra phố mua đồ với em đi!

- Mua đồ?_cô rất bất ngờ, chỉ mới hai hôm trước Nonoko còn dành cho cô ánh mắt hình viên đạn(cả ngày hôm qua cô không gặp Nonoko)

- Đi nào! Em xin chị đấy!

Nonoko nài nỉ Hinata tha thiết lắm khiến cô không nỡ từ chối. Nhận được cái gật đầu từ Hinata, Nonoko vui mừng kéo cô ra phố.

. . .

Đường làng Iwa lúc nào cũng rất đông đúc và nhộn nhịp người qua lại, đủ cho thấy sự phồn vinh của ngôi làng này. Nhìn thấy nó cô lại nhớ làng Konoha. Cô đã đi được chín ngày rồi.

- Hinata-san, em muốn xin lỗi chị vì thái độ không tốt hôm trước. Chị tha thứ cho em nhé!

Phải nói thế nào nhỉ? Nonoko của ngày hôm trước và hôm nay trái ngược nhau hoàn toàn, cứ như là hai người khác vậy, khiến Hinata thấy mơ hồ, không biết có phải đang mơ không?

- Chị không chấp nhận lời xin lỗi của em à?

- Hả? Không. Tôi ...tôi quên chuyện đó rồi.

- Thật sao? Cảm ơn chị!

Nonoko nói rồi ôm chầm lấy Hinata tỏ vẻ vui mừng khôn xiết khiến cô ấy ngượng đỏ mặt. Hinata nghĩ mình đã sai lầm khi cho rằng Nonoko khó có thể thay đổi tâm tính trong thời gian ngắn được.

Hai cô gái cùng nhau đi mua sắm đủ thứ. Trông Nonoko vui lắm, lại còn đòi mua quà tặng cho Hinata nữa. Cô ấy cũng không tiện từ chối.

- A, chết! Em có một cuộc hẹn bây giờ mà quên béng mất. Làm sao đây?_Nonoko ôm đầu lo lắng ra mặt

- Em bận thì cứ đi đi!

- Nhưng ...

- Không phải lo cho chị đâu. Chị mua vài thứ nữa rồi về thôi.

- Vâng. Vậy ...em đi nhé!

Nonoko vẫy tay chào Hinata rồi chỉ trong một chốc đã biến mất tăm trong dòng người đi đường. Hinata khẽ mỉm cười. “Nonoko đáng yêu thật.”

Một đôi tay lạ từ phía sau bất thần ôm chầm lấy Hinata khiến cô giật mình đến đánh rớt giỏ đồ trên tay xuống đất.

Giọng nói khẽ, dịu dàng. Hơi thở phả vào bên tai cô nhồn nhột.

- Cô công chúa nhỏ đang làm gì thế?

- I ...Izumo-san!_Hinata rất ngạc nhiên, không hiểu anh ta đến phía sau mình từ lúc nào_Sao ...sao anh lại ở đây?

- Vì sao ư? Anh đi dạo phố.

- Vậy ...vậy anh có thể …buông tôi ra được không? Mọi ...mọi người đang nhìn kìa?

- Mọi người nhìn thì sao?

- Anh ...anh nói gì vậy? Chúng ta đâu có là gì của nhau. Mau buông ra!

Có vẻ sau một hồi bất ngờ Hinata đã định thần lại được. Izumo nhận thấy vậy nên mỉm cười buông tay. Hinata cúi xuống nhặt thật nhanh những thứ bị rơi vãi ban nãy vào giỏ.

- Em đi chợ có một mình à?

- Không. Tôi đi cùng Nonoko-chan, nhưng giờ cô ấy đi có việc rồi.

- Tức là bây giờ em chỉ có một mình?

- Anh định làm gì? Nếu anh dám giở trò thì biết tay tôi!

- Ha ha! Không phải vậy. Anh chỉ muốn đưa em về thôi.

- Cảm ơn anh. Tôi tự về được.

Hinata không thèm liếc nhìn Izumo mà bước thẳng đi

- Em thích Natsume à?

Hinata giật thót, khựng lại.

- Anh nói gì vậy?

- Nghe nói em và tên đó sắp làm đám cưới.

- Anh nghe thông tin đó ở đâu thế?_cô nhìn Izumo dè chừng. Thông tin liên hôn giữa tộc Hyuuga và tộc Mochitsuki
vẫn còn là bí mật kia mà.

- À, nghe thiên hạ đồn thế. Anh nói thật nhé! Trông em và nó chẳng xứng đôi chút nào. Chỉ có anh đây ..._cầm tay Hinata nâng lên cao_mới xứng với em thôi. Em lấy anh nhé!

Hinata hoảng hốt rụt tay lại. Chuyện gì thế này?

- Anh ...anh nói cái gì thế?

- Gia tộc Mikage là một gia tộc lớn và trong tương lai sẽ còn lớn mạnh hơn bất cứ gia tộc nào. Thay vì lấy Natsume thì em hãy đồng ý lấy anh đi!

- Không đời nào!

- Được thôi. Nếu anh không lấy được em thì anh cũng không để cho thằng nào được phép đụng đến em.

Đôi mắt trắng mở to bàng hoàng.

Izumo phá lên cười, quay đầu bước đi.

Chuyện này là thế nào?” Không hiểu và cũng không tin nổi. Gì thế này?

. . .

Neji và Natsume đều rất tức giận khi nghe “tai mắt” của mình kể rằng Izumo đã ôm Hinata lúc sáng. Natsume đã kể cho Neji biết Izumo cũng đã có hành vi chọc ghẹo Hinata thế nào hôm hội chợ càng khiến anh giận sôi máu. Thế là cả hai cùng qua phòng tìm Hinata hỏi cho rõ rang. Nghe cô ấy thuật lại mọi chuyện thì máu đã biến thành lửa. Hai chàng đã tính kéo nhau qua nhà Mikage tìm Izumo “tính sổ”.

- Hai người bình tĩnh lại xem nào! Không nên bị kích động quá như thế!_Kou vội ngăn lại. Có vẻ như lúc này anh là người bình tĩnh nhất.

- Anh đã nghe chuyện rồi đấy. Sao tôi có thể bỏ qua cho hắn!

- Tôi không bảo hai người bỏ qua cho hắn, chỉ xin hai người kiềm bớt cơn nóng giận lại.

- Đúng đó. Em không sao đâu mà_Hinata cũng can. Cô hoàn toàn không muốn rắc rối chút nào.

- Nhưng ...

- Nghe tôi nói được không? Đừng quên Izumo đang là đối tượng tình nghi số một. Nếu hắn cố tình bày trò này thì sao? Như vậy là hai cậu đã rơi vào bẫy của hắn rồi đấy, có đúng không?

Những lời nói của Kou đã giúp làm nguội bớt hai cái đầu đang nóng hơn lửa. Đúng vậy. Sao lại dễ bị kích động như thế?

- Dễ bị kích động như thế là vì hai người đã để trái tim ở trên đầu chứ còn sao nữa!

Cả hai giật thột. Cái anh chàng bình thường ít nói, lại có vẻ “cù lần” thế mà bỗng dưng thông minh đột xuất quá vậy? Đoán được cả họ đang nghĩ gì.

- Từ giờ cả hai phải hết sức cẩn trọng, đừng để lặp lại chuyện như thế này nữa! Tôi không phải lúc nào cũng ở bên giảm nhiệt cho hai người đâu!

Hai chàng cúi mặt lắng nghe, không dám ho he nửa lời (bỗng nhiên được đàn anh Kou giáo huấn cho một bài.)

Hinata thở phào nhẹ nhõm.

. . .

- Giờ này mà hai tên đó chưa tới tức là kế hoạch thất bại rồi_Izumo cắn bút cười sằng sặc một cách khoái chí_E hèm, giỡn chơi thế là đủ. Đã đến lúc phải săn mồi thôi.

Cây bút xoay xoay giữa hai ngón tay bất thần chỉ sau một cái lắc nhẹ, cây bút phóng vút như mũi kunai cắm phập vào một con thằn lằn đang bò trên tường. Nó giãy dụa trong một chốc trước khi tắt thở hoàn toàn.

- Hê hê. Để xem lần này ngươi chạy đi đâu, Neji.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét