Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

Phần 22: Sự trở lại của thiên thần


- Hinata, cậu khóc đấy à?_Sakura ngạc nhiên khi thấy cô bạn thân chạy đến với nước mắt đang chảy đầm đìa

- Hả? Tớ ..._Hinata rờ tay lên gương mặt ướt đầm. Cứ ngỡ là đã dừng được vậy mà cứ chảy mãi thế này. Cuộc gặp gỡ kì lạ vừa rồi đã khiến những cảm xúc trong lòng cô tuôn trào không thể kiểm soát.

Hinata ôm chầm lấy Sakura òa khóc nức nở. Sakura sững lại trong một chốc rồi cũng bật khóc. Kiba và Shino chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn.

. . .

Ở mảnh đất Iwa bao quanh toàn núi đã cheo leo, hiểm trở cũng xây dựng được những khuôn viên rộng rãi, mát mẻ cho mọi người nghỉ ngơi và cho trẻ con vui đùa. Kou đã dành cho những người bạn trẻ ngồi với nhau ở một trong những nơi như thế trước khi quay về phủ Mochitsuki.

- Cậu gầy đi nhiều quá! Phải giữ gìn sức khỏe chứ!_Sakura nắm chặt lấy bàn tay Hinata, màu lục bảo trong mắt đã tối đi nhiều

- Tớ không sao đâu.

- Tớ đã nghe Kou-san nói. Trong đầu cậu lúc này chỉ có trả thù thôi phải không?

Hinata quay qua nhìn Sakura, vẫn bằng màu mắt trắng đặc trưng của tộc Hyuuga nhưng không còn trong suốt, thuần khiết nữa, mà đùng đục của sắc đỏ lửa hận. Cô trả lời bằng giọng lạnh băng:

- Đúng vậy.

- Hinata, cậu …_Sakura sững sờ, cả Kiba và Shino đều đứng dậy_Tại sao lại trở nên thế này?

- Tớ không thể để cậu ở lại mảnh đất này thêm một ngày nào nữa. Mau theo bọn tớ trở về Konoha!_Kiba nói lớn, gương mặt đã đỏ gay vì giận dữ. Akamaru cũng sủa lên hưởng ứng.

- Tớ chưa thể trở về được!

- Hinata, cậu không có lựa chọn đâu. Bọn tớ theo lệnh Hokage-sama đến đây để đón cậu về Konoha_như để thể hiện rõ hơn lời nói của mình, Shino dùng dây chakra được bao bọc bởi hàng triệu con côn trùng quấn chặt người Hinata.

- Thế này mà gọi là đón sao, Shino-kun? Mau thả tớ ra!

- Đúng vậy. Ban đầu bọn tớ chỉ định khuyên cậu, nhưng với một kẻ bây giờ chỉ chứa đầy thù hận như cậu thì có khuyên cũng vô ích. Bọn tớ sẽ bắt cậu về!

- Các cậu thật quá đáng! Các cậu không phải là bạn của tớ!

- Hinata, cậu hãy bình tĩnh lại!_Sakura ôm lấy cô bạn gái, đôi mắt rưng rưng chực khóc_Mọi người đều rất lo lắng cho cậu. Hyuuga-sama đã định cử người đi đón cậu về, nhưng Hokage-sama sợ cậu khó xử nên mới lệnh cho bọn tớ đi.

Hai đồng tử khẽ rung lên. Không ngờ Hokage-sama đã nghĩ cho cô đến vậy. Quả thực cô không muốn đối mặt với tộc Hyuuga lúc này.

- Xin cậu ...hãy trở về là Hinata của trước kia! Tớ rất sợ cậu lại đi vào vết xe đổ của Sasuke-kun_người Sakura run lên không ngừng_Hận thù chỉ mang lại đau khổ thôi. Cậu đã từng hứng chịu hậu quả của nó rồi kia mà ...Hãy nghĩ đến những người đã luôn lo lắng cho cậu ...và cả Neji-san nữa. Anh ấy chắc chắn không muốn nhìn thấy người mà mình yêu thương trở nên như thế này đâu.

Những giọt nước mắt bỗng nhiên ứa ra chảy dài xuống hai má.

Đối với tôi thời gian mười năm sống trong hận thù đó thật đen tối, nhưng nó là một phần cuộc đời tôi. Tôi sẽ không bao giờ để mình quay lại cuộc sống địa ngục đó nữa. Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng nhất định sẽ vượt qua …Sama hãy luôn ở bên tôi nhé! Chỉ cần được nhìn thấy sama, tôi sẽ luôn tự răn mình để không bao giờ được làm tổn thương sama một lần nữa.”

Sama đừng bận tâm về tên của mấy con cá đó. Tôi thấy rất thú vị. Nếu muốn sama có thể kể với chúng về tôi. Tôi nghĩ mình sẽ vui lắm đấy!

Shino từ từ tháo dây côn trùng ra khỏi người Hinata.

Những giọt nước mắt chảy ào ào ra như suối, thêm cả những tiếng “ư ư” thoát ra từ kẽ răng. Cảm xúc dâng lên không ngừng nhấn chìm lòng hận thù xuống đáy vực sâu. Hình ảnh của anh, giọng nói, tiếng cười của anh ùa vào chiếm giữ tâm trí, gặm nhấm trái tim vốn đã rỉ máu. Thời gian qua cô đã cố dùng lòng hận thù của mình để che đậy nỗi đau, nhấn chìm cảm xúc nhưng lại chỉ khiến cho trái tim càng đau hơn, cảm xúc càng dào dạt. Cô không thể để mình đau hơn nữa, không muốn anh nhìn thấy mình như thế này nữa.

Em thật ngốc, Neji-niisan! Em vẫn chỉ là cô bé ngốc của anh mà thôi

Hãy tha thứ cho em!
. . .

Mấy giờ sau, tại phủ Mochitsuki, …

- Cậu vẫn nhất quyết không quay về sao?_Kiba lại làm ầm lên

- Xin lỗi các cậu nhưng nếu chưa bắt được kẻ đã giết Neji-niisan, tớ không thể yên tâm rời khỏi đây.

- Cậu ...Đã nói đến thế mà vẫn chưa tỉnh ra sao?

- Bình tĩnh đã nào, Kiba!_Shino nói_Hãy nhìn kỹ cô ấy đi! Hinata bây giờ đã trở về là Hinata của đội 8 chúng ta rồi.

Kiba vội quay lại nhìn Hinata. Trong đôi mắt cô ấy đã không còn màu đỏ của lửa hận, nhưng lại có màu hồng của niềm tin và sự mạnh mẽ.

- Xin các cậu hãy hiểu cho tớ! Neji-niisan vì đi theo bảo vệ tớ đến Iwa mà mất mạng. Qua thời gian điều tra, tớ đã nhận diện được thủ phạm nhưng chưa có bằng chứng. Tớ thực sự không cam tâm quay về. Nếu các cậu ở trong hoàn cảnh của tớ, các cậu cũng sẽ hành động như tớ thôi. Xin các cậu!

Ba người họ nhìn nhau. Qua ánh mắt dường như tất cả đều có cùng suy nghĩ.

Hinata hồi hộp quan sát từng cử chỉ của các bạn mình. Họ không nói gì cả, chỉ thở dài, rồi quay lại nhìn cô.

- Đành vậy thôi. Không đón được cậu về thì xem như nhiệm vụ của bọn tớ thất bại rồi.

- Nhưng bọn này lại rất ghét thất bại nên bọn này sẽ ở lại đây cho đến khi cậu chịu quay về, phải không Akamaru?

Akamaru sủa lên một tiếng, đuôi ngoe nguẩy vẻ tán thành. Còn Hinata thì lại sợ hết hồn khi nghe những lời vừa rồi. Không lẽ họ muốn làm khó cô?

- Mà ở lại không làm gì thì buồn tay buồn chân_Shino tiếp lời_cho nên bọn tớ sẽ giúp cậu điều tra, coi như một dịp để trau dồi thêm nghiệp vụ.

Hinata vui mừng khôn xiết. Cô chạy ào tới ôm chầm lấy bạn bè như để thể hiện phần nào sự biết ơn vô bờ của mình.

- Ồ, các cậu đã tới rồi à?_Natsume đã trở về_Vừa hay tôi có một thông tin rất thú vị muốn thông báo. Chúng ta có đối tác đấy.

. . .

“Oa...”, Kakashi vươn vai, rồi đấm thùm thụp vào lưng cho bớt mỏi. Giờ thì anh đã hiểu được tâm trạng của Tsunade-sama khi phải đối mặt với cả đống công văn chất cao hơn núi thế này. Không biết đến bao giờ mới giải quyết xong hết được.

- Hokage-sama!_Iruka đẩy cửa bước vào. Trán anh lấm tấm mồ hôi, quần áo thì xộc xệch cứ như vừa đi vật lộn ở đâu về vậy.

- Có chuyện gì thế?

- Bọn họ lại đến rồi. Tôi nghĩ lần này ngài nên tiếp họ thì hơn.

Kakashi thở dài. Đã mấy ngày nay, hôm nào tiểu đội Guy cũng đến phòng Hokage đòi gặp. Anh thừa biết họ muốn xin điều gì nên kiếm cớ khất lần, nhưng đâu thể cứ trốn mãi được.

- Thôi được. Anh cho họ vào đây.

Iruka cúi đầu bước ra ngoài. Chưa đầy một giây sau đã thấy ba người đó chạy xộc vào. Dĩ nhiên lí do họ đến vẫn là ...

- Kakashi, cậu phải cho chúng tôi đi Iwa trả thù cho Neji! (Iruka đã nói cả trăm lần nhưng chưa bao giờ Guy chịu gọi là Kakashi là Hokage-sama cả)

- Tôi đã nói rồi. Bây giờ chưa phải lúc.

- Vậy thì đến bao giờ mới là lúc? Chúng tôi không thể đợi thêm được nữa!

- Hokage-sama, hôm nay cho dù ngài không đồng ý thì chúng tôi vẫn sẽ đến Iwa_Tenten nói dứt khoát. Lee hét to một tiếng như để thể hiện sự quyết tâm cao độ.

- Mấy người thật là ..._Kakashi đứng dậy_Tôi có nói là không cho mấy người đi đâu, nhưng vụ án của Neji-kun tôi đã có kế hoạch hành động cụ thể. Cái bây giờ cần là thời cơ. Đến lúc đó thì không cần mấy người phải nài nỉ tôi cũng sẽ lệnh cho đi Iwa ngay.

Tiểu đội Guy đứng ngẩn ra vì sửng sốt, phải mất một lúc lâu mới định thần lại được.

- Cậu nói thật chứ?

- Hokage được quyền giỡn chơi sao? Đâu phải tôi vô cớ để đám Sakura đi Iwa. Hãy kiên nhẫn đợi thông tin từ chúng, kết hợp với thông tin từ làng Takumi. Đến lúc đó chúng ta sẽ hành động.

. . .

Với côn trùng của Shino, khoảng một giờ sau đã khôi phục được nguyên trạng của hình vẽ trên tảng đá. Đó là chữ “Ukai” màu xanh non, trùng với màu trang phục ninja của những kẻ đã giết Neji.

- Xem ra bọn Mikage còn có lực lượng bên ngoài làng. Trang phục của chúng có lẽ là màu xanh đen, còn của tộc Mikage là màu xanh non. Chúng ta cần phải điều tra xem chúng là ai và từ đâu tới, có đúng cũng cùng tộc Mikage không_Shino kết luận

- Cần phải gửi thông tin này đến làng Takumi cho Sasuke. Nhiều khả năng những kẻ đã cướp vũ khí hơn một năm trước cũng mặc áo màu xanh non. Nếu vậy là chúng ta có thêm bằng chứng rồi.

- Liệu chúng ta có thể tin tưởng được người tên Hotaru đó không?

- Tôi cũng không rõ lắm, nhưng cô ta thật đáng ghét_nhớ lại Natsume vẫn còn thấy bực mình

- Natsume-san, liệu tôi có thể gặp cô ấy không?

- Tôi e là khó đấy. Cô ta nói khi nào cần cô ta sẽ tự khắc xuất hiện, không cần phải tìm.

- Không sao. Nếu gặp lại cô ấy anh cứ nói là tôi muốn gặp.

- Cậu định làm gì vậy, Hinata?

- Tớ không biết bọn họ định làm thế nào nhưng điều tra nội bộ tộc Mikage là rất nguy hiểm. Ngoài ra, muốn điều tra những tên ninja bí hiểm kia không có cách gì khác là phải ra ngoài làng. Nếu có người thu hút sự chú ý của Izumo thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn. Và tớ sẽ là người làm việc đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét