Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013

Phần 35: Thua


- Nếu không có chuyện này xảy ra thì cậu định giấu tớ đến bao giờ? Nếu chẳng may con bé bị đâm chết thì cậu sẽ đối diện với tớ thế nào đây?

Fuji sững người, nhìn chằm chằm Shiraishi. Đôi môi khẽ cười.

- Vậy là cậu...

Shiraishi buông cổ áo Fuji ra, quay lại nhìn vào Hinata đang nằm hôn mê trên giường bệnh mà lòng vô cùng xót xa.

- Chọn thời điểm này để nói, cậu đúng là ác thật đấy! Không cho tớ một cơ hội lựa chọn nào_cậu nói như trách cứ nhưng giọng lại nhẹ nhàng như đang tâm sự

Fuji hơi cúi mặt. Đúng là cậu đang dồn ép Shiraishi, nhưng còn có cách tốt hơn sao?

- Nếu như tớ không chấp nhận chuyện này, tớ đem kể hết cho mọi người nghe thì cậu và các thầy ấy định làm thế nào?

- Tớ đã từng hỏi Itachi-sensei về việc này. Thầy ấy nói: nếu Shiraishi từ chối thì đã chẳng còn là Shiraishi nữa. Lúc đó thầy ấy sẽ có hai lựa chọn, hoặc là giết cậu bịt đầu mối, hoặc là xóa ký ức của cậu về Hinata và chuyển cậu đến học ở Namimori.

Shiraishi nghe xong cười méo xệch.

- Đó mà là lựa chọn sao? Rõ ràng là đang ép chết tớ mà.

Fuji mỉm cười.

- Itachi-sensei còn nói, chỉ cần đúng là Shiraishi thì ván bài này chúng ta nhất định sẽ thắng.

Shiraishi nghe xong bật cười.

- Quả nhiên là Itachi-sensei. Thầy ấy chẳng bao giờ đánh một ván bài mà không nắm chắc phần thắng cả. Tớ nhận là mình thua rồi. Thua hoàn toàn rồi. Tớ sẽ bảo vệ cho Hina-chan.

Shiraishi đã cười khi nói như thế nhưng Fuji có cảm giác mình vừa làm một điều rất tệ hại. Nếu cậu kể cho Shiraishi nghe mọi chuyện ngay từ đầu thì liệu sự việc có diễn tiến tốt hơn không?

- Gì thế này? Sao anh ta lại ở đây?!

Đó là tiếng của Toushirou. Cậu ta bước vào phòng cùng Konan, nhìn Shiraishi với vẻ kinh ngạc. Và Shiraishi cũng trố mắt nhìn cậu ta sửng sốt không kém.

- Chuyện này là sao? Tôi đã nói với Dino là cho tôi thêm thời gian rồi kia mà?

- À, việc diễn ra thuận lợi hơn dự kiến. Anh đã được sự cho phép của các thầy rồi.

- Dù vậy cũng nên báo trước với tôi một tiếng chứ!

- Hitsugaya-kun, cậu ...cậu thực sự là ai?_đôi mắt Shiraishi nhìn cậu đầy ngạc nhiên nhưng vẫn rất nghiêm túc

- Vậy là sao?_Toushirou nhíu mày nhìn qua Fuji_Anh chưa kể gì cho anh ta nghe về tôi à?

- Chưa có thời gian để kể nên trước mắt mới nói sơ về Hinata thôi.

Toushirou thở dài nhưng không nói gì. Cậu không thích nói thẳng rằng “tôi là một ninja” trước mặt người khác. Có lẽ biết vậy nên Konan đã chủ động đến bắt tay Shiraishi và giới thiệu:

- Cậu chắc là Shiraishi mà mọi người đang nói tới. Tôi là Konan. Tôi và Hitsugaya đều là thành viên của đội 8 Akatsuki.

Dù đã lờ mờ đoán ra khi thấy hai người họ xuất hiện nhưng vẫn khiến Shiraishi thấy rất sửng sốt. Hóa ra cậu đã được tiếp xúc với đội 8 từ sớm mà không biết ,lúc đó chắc chắc Fuji đã nhận ra. Nghĩ đến đây cậu lại thấy tủi.

- Hyuuga vẫn chưa tỉnh?_Toushirou hỏi, mắt quan sát thật kĩ tình trạng của cô bé

- Chưa. Nhưng theo lời bác sĩ nói thì tình trạng của con bé đã ổn định nên sẽ sớm tỉnh lại thôi. Cậu không cần lo lắng quá.

Toushirou không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hinata. Lông mày chau lại. Cứ mỗi lần nhìn cô ấy như thế này lòng cậu lại nhói đau, lại hối hận vì mình đã không bảo vệ được cô.

Đột ngột Toushirou quay ngoắt qua nhìn Shiraishi khiến cậu ta giật mình. Cậu hỏi:

- Anh thực sự muốn bảo vệ cô ấy chứ?

Shiraishi hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng trả lời ngay:

- Chắc chắn rồi. Anh nhất định sẽ không để con bé phải chịu đau đớn nữa.

- Hừ. Tên Naruto cũng nói y chang như vậy. Có thêm mấy người hỗ trợ mà còn không bảo vệ được cô ấy thì thà bây giờ tôi cầm kiếm đâm chết cô ấy luôn cho rồi.

Ai nấy đều ngạc nhiên và lấy làm khó hiểu trước những lời của Toushirou. Shiraishi để ý thấy trong mắt cậu ấy đầy sự đau khổ.

- Cô ta lúc nào cũng tự tiện hành động theo ý mình. Chỉ cần có thể cứu được người thì dù có khó khăn cỡ nào cô ta cũng muốn làm. Tại sao không chịu nghĩ cho bản thân mình một chút chứ? Cô ta chết rồi thì ước mơ của cô ta phải làm sao? Nhìn người khác đau lòng và hối hận thế này khiến cô ta vui lắm à?!

Shiraishi sững người, kinh ngạc quay sang nhìn Fuji thì chỉ thấy cậu ta nhún vai và mỉm cười. Còn Konan khẽ thở dài, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhẹ. Rốt cuộc thì tiểu đội trưởng đã chịu bộc lộ cảm xúc của mình rồi.

- Xin lỗi vì đã gây phiền cho cậu nhiều như vậy!

Tiếng Hinata dịu dàng vang lên khiến mọi người đều rất ngạc nhiên và mừng rỡ. Cô ấy đã tỉnh lại. Dáng vẻ còn yếu ớt nhưng nụ cười vẫn rất tươi và thánh thiện như ngày trước.

- Cuối cùng em đã tỉnh lại_Fuji và Konan ngay lập tức nhào tới bên giường_Em thấy trong người thế nào?

- Khỏe hơn nhiều rồi ạ. Em xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng!

Hinata đưa mắt nhìn Toushirou. Vừa chạm phải ánh mắt cô ấy, Toushirou liền đỏ mặt quay đi. Hinata cũng cảm thấy ngượng nên không nhìn nữa. Qua những lời nói của cậu ban nãy tuy cô nghe không hiểu hết, nhưng cũng phần nào cảm nhận được cậu quan tâm đến cô không đơn thuần chỉ như một đội trưởng đối với cấp dưới của mình. Có gì đó đặc biệt hơn thể mà cô không thể diễn tả được bằng lời.

Không chịu nổi cảm giác khó chịu đó, Toushirou quay người rời khỏi phòng khiến ai nấy đều kinh ngạc không kịp cản lại.

Đến lúc này Hinata mới chú ý trong phòng còn có Shiraishi. Điều đó khiến cô vô cùng kinh ngạc và bối rối. Hiều cảm giác của cô, Shiraishi tiến tới bên giường, và nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô, nói dịu dàng:

- Em gái ngoan nhưng lần này không ngoan chút nào đâu nhé! Dám giấu anh chuyện quan trọng như vậy. May mà em thoát chết nếu không em định để anh phải hối hận cả đời sao?

Hinata xúc động ứa nước mắt.

- Anh ...anh không giận em thật sao? Anh vẫn …vẫn chấp nhận em sau …sau khi đã biết thân phận thật của em sao?

- Haiz …_cậu thở dài_Ai biểu ngay từ đầu anh đã nhận làm anh trai của em chứ! Anh lỡ yêu quý cô em gái dễ thương này quá rồi, có hối hận cũng không kịp nữa. Khổ một nổi anh lại không thấy hối hận một chút nào.

Hinata xúc động không kìm nổi lòng. Cô kéo chăn trùm kín mặt và òa khóc. Shiraishi bật cười, vỗ nhẹ đầu cô, trong lòng cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

. . .

Do vết thương khá nặng nên Hinata buộc phải nghỉ dưỡng hoàn toàn trên giường bệnh trong vòng một tuần. Căn bệnh “sốt xuất huyết” mà Kakashi dùng để che đậy cho tình trạng thật của cô vốn không thể dưỡng bệnh quá lâu, nên sau một tuần nằm viện cô được trở về trường. Tuy nhiên, Dino dặn dò Hinata vẫn phải đến chỗ anh mỗi ngày để điều trị vết thương cho khỏe hắn.

- Hay là em đến ở chung với Konan đi? Bạn cùng phòng em không biết tình trạng bệnh của em, lỡ trong sinh họat hàng ngày động chạm đến vết thương thì lại khổ.

- Em nghĩ không nên làm vậy dễ khiến người khác hiểu lầm. Anh đừng lo! Em tự biết chăm sóc cho mình mà.

- Nếu cô thực sự biết lo cho bản thân thì đã chẳng bị như vậy_Toushirou đứng bên cạnh nói vào

Hinata ngượng cúi mặt, im bặt. Dino thấy vậy bật cười nhẹ.

- Dino-san!_cô ngẩng đầu lên_Khi nào thì chúng ta sẽ có buổi gặp mặt?

- Gặp mặt?_Dino ngạc nhiên

- Itachi đã nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở lễ hội Sakura thì sẽ kể cho bọn tôi nghe mọi chuyện_ Toushirou tiếp lời

Dino hơi giật mình. Itachi chưa nói qua với anh chuyện này. Đúng là cần cho hai đứa nhóc này biết kế hoạch sớm, nhưng sức khỏe của Hinata hiện đang yếu như vậy, nói ra lúc này liệu có ổn không?

- Anh biết rồi. Để anh bàn qua với Itachi rồi báo lại với các cậu sau.

- Phải bàn qua với thầy ấy nữa à?

- Vì chuyện này có liên quan đến nhiều người nên để sắp xếp được một cuộc hẹn có đông đủ tất cả mọi người thì cần phải có thời gian. Trước mắt cậu cứ chăm sóc Hinata cho tốt vào.

- Việc đó không cần anh nhắc.

Dino mỉm cười. Tên nhóc này tính cách khá giống Sasuke, nhưng ít ra thì Sasuke lễ phép hơn (dĩ nhiên cũng còn tùy trường hợp). Mà hình như Hibari cũng rất có hứng thú với cậu ta.

. . .

Suốt một tuần vắng mặt trợ lý thì cũng một tuần đó Hội học sinh bận túi bụi với bao nhiêu là việc. Sasuke biết là mình vô lý nhưng cậu thực sự rất muốn nguyền rủa Hinata khi không lại nghỉ học đúng dịp này. Đây là thời điểm các CLB bắt đầu đi vào hoạt động mạnh sau đợt hô hào cổ động nhằm tăng số lượng thành viên, công việc vì vậy mà phát sinh nhiều không kể xiết. Cậu đã cố tình để dành những thứ này lại cho Hinata, thế mà cô ta lại nghỉ mất, báo hại cậu làm việc muốn hụt hơi.

- Có muốn trách thì trách chính mình ấy! Ai biểu cậu cứ thích bày trò làm khó Hinata-san kia!_Neji nói châm chọc_Giờ thì “Gậy ông đập lưng ông” rồi nhé!

- Còn ở đó mà nói!_Sasuke bực mình phản kháng_Nếu trước kia cậu không cách chức Hội phó Văn hóa thì có xảy ra cớ sự này không? Cũng chẳng cần phải tuyển thêm trợ lý làm gì.

- Nè, ngày đó cậu cũng đồng ý để tớ làm vậy mà. Cô ta làm việc không tốt, còn lạm dụng công quỹ thì phải cho nghỉ chứ!_cậu sựng lại trong giây lát rồi bỗng hỏi_Hay tớ đề xuất để Hinata-san làm Hội phó?

Lập tức Sasuke giảy nảy lên. Cậu phản đối ngay:

- Không được. Cô ta có quá ít kinh nghiệm giải quyết công việc của Hội, lại là người mới, sao mà để cô ta làm được chứ?!

- Sao lại không được? Hinata-san đã làm trợ lý một thời gian dưới sự “huấn luyện” của cậu. Tớ thấy cô bé nắm việc khá nhanh. Tớ tin là Hinata-san đủ sức để đảm nhiệm vị trí mới này.

- Cậu dễ dãi quá đấy! Mới làm một thời gian ngắn thì sao có thế kết luận là được việc chứ! Nói như cậu thì cứ ai làm trợ lý trong Hội chừng một tháng thì cũng có thể làm được Hội trưởng ấy!

Neji nghiêm mặt, dựa người hẳn vào thành ghế và khoanh tay lại.

- Vậy cậu giải thích thế nào về việc cố tình để lại công việc khó khăn và mất nhiều thời gian nhất cho Hinata-san? Những công việc đó vượt quá quyền hạn và khả năng của một trợ lý non kinh nghiệm.

Sasuke cứng họng im bặt. Cậu cứ nghĩ Neji quá bận rộn không chú ý tới chứ.

Neji đứng dậy, kéo ghế đến bàn của Sasuke và ngồi xuống đối diện với cậu ta. Cậu nhìn thẳng và Sasuke và nói:

- Chúng ta nói chuyện nghiêm túc nhé! Từ trước tới giờ tớ vẫn để cậu tự giải quyết công việc không hỏi gì, nhưng không có nghĩa là tớ không quan tâm. Dù sao tớ vẫn là Hội trưởng, là người chịu trách nhiệm điều hành hoạt động của Hội học sinh. Tớ biết lâu nay cậu vẫn luôn tìm cách làm khó Hinata-san, nhưng tớ không can thiệp là vì tớ cũng muốn biết năng lực của cô ấy tới đâu. Và giờ thì tớ yêu cầu cậu tiếp tục huấn luyện cho Hinata-san trở thành Hội phó phụ trách văn hóa.

- Cái gì?_Sasuke trợn mắt_Hóa ra ngay từ đầu cậu đã có ý định đưa nhỏ Hyuuga đó làm Hội phó rồi. Để cô ta là trợ lý chỉ là cái cớ để cô ta làm quen với công việc của Hội thôi chứ gì?

Trái với thái độ giận dữ của cậu bạn, Neji vẫn rất điềm tĩnh trả lời:

- Không. Tớ cũng chỉ mới nghĩ ra việc này thôi, sau khi thấy rằng Hinata-san đã làm rất tốt những công việc mà cậu giao. Mà hình như cậu không để ý nhỉ? Chính cậu là người đã từng bước một huấn luyện Hinata-san làm việc như một Hội phó thực sự. Cậu nghĩ kĩ xem!

Sasuke sửng sốt đến đờ người. Cậu đã làm như vậy? Từ khi Neji cách chức Hội phó văn hóa thì cậu, ngoài công việc của một Hội phó kỷ luật cậu còn phải gánh thêm một phần công việc của bên văn hóa. Vì không ưa Hinata nên sau khi cô ấy đảm nhiệm công việc trợ lý, cậu đã đẩy toàn bộ công việc văn hóa cho Hinata làm, ngoài ra còn làm thêm một số công việc bên ký luật. Những việc cô không hiểu, cậu đều chỉ bảo tận tình dù hay nói lời trêu chọc, mỉa mai cô. Sasuke không bao giờ để Hinata làm một công việc giống nhau trong nhiều ngày, mà cứ mỗi ngày lại chỉ cho cô ấy làm thêm những việc mới. Mục đích của cậu là để cô ấy khiếp sợ trước khối lượng công việc dày đặc mà nản lòng bỏ cuộc, nhưng ngược lại Hinata đều làm rất tốt mà không than thở một câu (ngoài trừ những việc liên quan đến Namimori). Dần dần, chỉ sau gần một tháng cậu đã hướng dẫn cô ấy làm qua gần như tất cả mọi công việc của một hội phó cần làm.Cậu đã dần từng bước đưa Hinata đến gần hơn vị trí của cậu trong Hội.

Trời ơi! Cậu đã làm gì thế này?! Sasuke gục đầu vào hai cánh tay đang chống trên bàn.

Neji bật cười. Thật hiếm thấy biểu hiện của Sasuke thế này vì một ai khác ngoài Itachi (Neji và Sasuke vẫn thường bày trò chơi khăm Itachi nhưng toàn bị phản ngược lại).

- Nhận ra rồi phải không? Cậu phải chấp nhận sự thật đi, Sasuke! Cuộc đấu này cậu thua rồi, mà thua đau là đằng khác.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét