Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Phần 10 : Ngượng


- Sama nói tên Hyuuga nào vậy ?

- Là cái tên đã đánh ta trọng thương hồì ở Takumi.

Người đó hốt hoảng lùi lại, rồi vội đảo mắt tìm người thanh niên Hyuuga kia trong biển người qua lại nườm nượp nhưng anh ta đã biến mất.

- Tên Hyuuga đó có nhận ra sama không ?

- Có lẽ là không, vì hồi đó ta có mang khăn trùm. Nhưng nên cẩn trọng vẫn hơn. Cần phải “xử lý” hắn càng sớm càng tốt. Không hiểu hắn đến Iwa này làm gì ?

- Tên đó đi cùng Nonoko-sama vậy thì chắc là bạn của cô ta rồi. Tôi sẽ thử đi tìm hiểu xem sao.

- Ngươi đi ngay đi, tìm hiểu cho kỹ rồi báo lại cho ta_Izumo nhếch mép cười nhẹ, một nụ cười đầy dã tâm_Kami-sama đã cho ta cơ hội này. Suốt một năm qua ta chưa bao giờ quên gương mặt lạnh lùng đó đánh thẳng vào lồng ngực ta như thế nào. Nhưng giờ ta sẽ bắt hắn nhận đủ tất cả những gì hắn đã gây ra cho ta. ...Tên Hyuuga đó nhất định phải trả giá !

. . .

Neji đưa tay ra trước chặn cơn gió mạnh đột nhiên thổi ập tới. Nhưng cơn gió đi rất nhanh, cứ như chỉ dạo ngang qua đây vậy.

- Neji-kun, xiếc kìa !

Neji nhìn theo hướng mà Nonoko chỉ. Một sân khấu được dựng ngoài trời khá rộng. Người xem kín mít. Đứng từ xa, anh nhìn thấy một người đàn ông đứng trên sân khấu đang điều khiển bầy khỉ vàng làm theo hiệu lệnh một cách điêu luyện.

Hinata rất thích thú với những con khỉ vàng đó. Trông chúng thật đáng yêu và tinh nghịch.

- Cô gái tóc xanh xinh đẹp này, có muốn lên chơi với chúng tôi không ?_ông chủ gánh xiếc đột ngột chìa tay ra và khẩn khoản mời cô

Hinata hơi ngượng nhưng Natsume, Kou và cả những người xung quanh đều động viên, cô bèn gật đầu đồng ý.

Hinata được người đàn ông đó kéo lên đứng giữa sân khấu rồi đưa cho cô một con khỉ vàng. Cô chìa tay ra định bế nó, nhưng chưa kịp làm thì nó đã nhảy chồm tới ôm lấy cô và hôn một cái “chụt” vào đôi má ửng hồng.

Khán giả đứng dưới cười ồ lên và vỗ tay rào rào. Còn cô thì ngượng đến đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên cô bị “hôn”, mà người hôn cô lại là ...một con khỉ.

Một số người thấy thích thú cảnh này đã giơ máy ảnh lên chụp. Không biết có phải do sợ ánh đèn chớp từ những chiếc máy ảnh không mà con khỉ nhảy dựng lên la ó, rồi nhảy xuống sân khấu chạy mất.

- Ai ...ai đó giúp tôi tóm nó lại với !_người chủ la lên hớt hải

Lập tức, tất cả người xem kéo nhau đi “lùa” khỉ. Vì bị kẹt trong đám đông chật chội, cả Nonoko, Natsume lẫn Kou đều bị cuốn đi theo dòng người. Riêng Neji không hiểu làm cách nào mà có thể chen được lên phía trên. Anh đến chỗ Hinata và chìa tay ra với cô, cười dịu dàng:

- Để tôi đỡ sama xuống.

Hinata mỉm cười, gật đầu. Cô đặt tay mình lên tay anh. Ngay tức khắc, anh kéo tay cô đặt lên vai mình, rồi ôm lấy eo cô, nhấc bổng cô lên và đặt xuống đất một cách nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng vậy.

Bây giờ xung quanh 2 người vắng tanh. Đâu đó trong chợ có tiếng người la ó “bắt lấy con khỉ !”, người chủ gánh
xiếc thì vội vã thu dọn mọi thứ và nhốt mấy con thú lại trước khi có con nào đó muốn “nối gót”.

- Sama cười gì thế ?_Neji ngạc nhiên khi thấy Hinata bịt miệng cười khúc khích

- Trong hoàn cảnh này mà cười thì thật không hay nhưng nhớ lại những chuyện vừa rồi em thấy thú vị quá !

- À_anh cũng bật cười_Đúng là thú vị thật.

Bất chợt Neji nhìn thấy một tấm ảnh nằm dưới đất gần chỗ mình đứng. Đó là bức chụp Hinata đang ôm một con khỉ vàng với khuôn mặt đỏ lựng như gấc chín. Và giờ cô ấy cũng đang có một gương mặt y chang như vậy khi vừa nhìn thấy tấm ảnh đó.

- Anh đừng giữ tấm ảnh đó !_cô níu tay áo anh giật giật, mặt quay đi hướng khác_Xấu quá đi !

- Ồ không. Tôi thấy Hinata-sama chụp dễ thương đấy chứ.

Hinata kinh ngạc nhìn Neji, hai má đỏ lựng. Chạm phải cái nhìn đó của cô ấy, anh nhận ra mình vừa “lỡ lời”. Những từ “dễ thương”, “đẹp” hay bất cứ từ nào đại loại như thế vốn không nằm trong từ điển câu nói của anh. Sao lúc nãy anh lại có thể buột miệng nói ra như vậy hả trời ? Không biết đây đã là lần thứ mấy trong ngày hôm nay anh gặp phải tình huống chỉ muốn chui ngay xuống đất và không bao giờ muốn trồi lên.

....

Phải vất vả lắm ba người bị “cuốn” đi lúc nãy mới có thể quay trở về chỗ cũ, vậy mà khi đến nơi lại chẳng thấy Neji và Hinata đâu. Thật ra chỉ mới trước đó vài phút, Neji đã đưa Hinata đến một nơi khác. Đó là tiệm bán cá cảnh mà cả nhóm đã ghé vào lúc đầu. Nhưng khác với Natsume, Neji để Hinata tự vớt những con cá mà mình muốn. Anh biết cô ấy thích như thế hơn.

- Anh thấy có đẹp không ?_Hinata thích thú đem khoe với Neji hai con cá cảnh mình vừa vớt được

- Sama vớt khéo đấy !

- Cảm ơn anh !_cô lấy dây buộc túi bóng lại, không quên thổi không khí vào cho cá dễ thở_Em vớt hai con để chúng chơi với nhau cho có bạn_cô đưa chiếc túi lên ngang mặt, ngắm nghía_Không biết đây là con đực hay con cái nhỉ ?

- Một đực, một cái đấy ạ_người chủ tiệm nói_Sama đây đã vớt đúng hai con cá bảy màu đẹp nhất của cửa tiệm.

- Ông này dẻo miệng thật_Neji nhíu mày_Chỗ này ông lấy bao nhiêu ?

- Dạ, mỗi con giá 2000 yên. Tổng cộng là 4000 yên.

- 4000 yên ? Sao đắt quá vậy ?

- Đây là loại cá đẹp và quý lắm đấy chàng trai ạ.

- Thôi, không sao đâu, nii-san_cô rút ví tiền ra

- Ấy, sama ! Sama để tôi trả cho ! Là tôi mua tặng sama mà.

- Không. Lần này để em trả. Anh đã tặng em con khỉ bằng sáp đó rồi còn gì.

Neji không thể nói nổi thêm một câu nào. Hơi nóng đã lan tỏa khắp măt anh.

Anh không thể nghĩ là Hinata đã giữ chiếc váy đó và xem như là quà tặng. Cô ấy đã “cứu”anh, nếu không anh cũng không biết phải chui vào đâu cho đỡ xấu hổ.

....

Sương đêm bắt đầu xuống nhiều hơn. Làn giò nhẹ đầu xuân mang theo hơi sương làm cho con người ta cảm thấy se lạnh. Nhưng đối với cả Neji và Hinata lúc này thì cảm giác đó hoàn toàn ngược lại. Hai người họ sánh bước cùng nhau một lúc lâu nhưng chẳng ai nói một lời nào. Một phần vì những chuyện xảy ra lúc nãy khiến Neji không thể mở lời dễ dàng được. Phần khác vì họ không biết phải nói gì với nhau. Chuyện này không thường xảy ra vì ít khi Neji và Hinata có dịp đi cùng nhau lâu như vậy, mà nếu có thì tình trạng cũng hệt thế này. Tuy nhiên không ai trong hai người cảm thấy khó chịu hay sốt ruột muốn đi tìm những người bạn cùng nhóm. Đơn giản vì họ muốn thế. Còn lý do thì chắc chỉ mình họ biết thôi.

- Đêm mai ..._Hinata mở lời trước sau một hồi đắn đo_là vũ hội phải không nhỉ ?

- Ừm. Chắc chắn sẽ rất đông vui. Sama nên tham gia.

- Em cũng muốn lắm, nhưng ..._cô ngập ngừng

- Sao thế ?

- Là ...ừm ..em ..._cô khựng lại, hai tay như muốn ríu cả vào nhau, má thỉ đỏ ửng lên

- Sama không cần phải ngại gì cả. Tôi đang nghe đây !

- Ừm, em ...em ..._cô cúi gằm xuống_không biết nhảy.

Xém chút nữa Neji đã thốt lên vì anh mới ngớ ra là Hinata không biết nhảy. Sao anh lại có thể quên mất điều đó nhỉ ?

- Neji-niisan, anh có thể ...có thể dạy em khiêu vũ không ?

- Xin lỗi ! Rất tiếc là tôi không thể.

- Tại sao ?_Hinata kinh ngạc. Cô đã thấy lạ từ ban nãy, vì bình thường khi thấy cô gặp khó khăn Neji luôn là người đề nghị giúp đỡ chứ không cần đến lượt cô phải thỉnh cầu như vừa rồi.

- Vì ...ừm..._anh đỏ mặt, quay đi hướng khác_Tôi cũng có biết nhảy đâu.

Chưa bao giờ Neji lại có “khao khát” muốn chui xuống đất ngay như lúc này. Hôm nay là cái ngày gì mà anh xui xẻo thế không biết?

- Neji-kun, Hinata-sama! Cuối cùng cũng tìm được hai người.

Đó là giọng của Kou. Anh ấy cùng Natsume và Nonoko đang chạy đến đây. Nếu để ý kĩ thì thấy gương mặt của hai anh em nhà Mochitsuki có vẻ không thoải mái chút nào. Đặc biệt là khi nhìn thấy túi cá cảnh trên tay Hinata, Natsume nổi giận thực sự. Tại sao anh mua tặng cô ấy thì cô ấy từ chối, còn Neji mua thì lại nhận ?

Lần này Natsume quyết không bỏ qua.

Tờ mờ sáng của ngày hôm sau, Neji bị người trong phủ dựng dậy nhờ chuyển một bức thư khẩn từ Mochitsuki-sama cho Hyuuga-sama.

1 nhận xét:

  1. fic hay tuyệt, em đọc một lúc mấy chap liền mà vẫn ko thấy đã gì hết á
    nhưng đang đoạn hay thì lại hết hix!
    mau ra chap mới nhé, em nóng ruột quá rồi

    Trả lờiXóa