Thứ Hai, 16 tháng 8, 2010

Phần 2: Gặp gỡ


Sau 8 tiếng đồng hồ ngồi trên tàu điện, cuối cùng 2 người bạn cũng đến được Tokyo. Lần đầu tiên đi tàu điện Naruto bị say quá trời, vừa xuống đến nơi cậu đã nôn thốc nôn tháo tất cả những gì ăn từ sáng tới giờ (coi vậy mà yếu dữ!)

Thủ đô Tokyo thật rộng lớn và vô cùng xa hoa, tráng lệ, trái ngược hẳn với ngôi làng Konoha nghèo khó của các cậu. Vô số kể những toà nhà cao chọc trời; đường phố thì luôn tấp nập người qua lại; pano, áp phích treo đầy đường, biển hiệu quảng cáo thắp sáng trưng kể cả ban ngày, ...Ồn ào và xô bồ quá! Cầm tấm bản đồ trên tay mà đi đâu 2 cô cậu cũng phải hỏi. Nơi này quá rộng lớn và xa lạ.

Sau 1 đêm ngủ tại 1 nhà trọ rẻ tiền, cả 2 lại tiếp tục lên đường đến trường Năng khiếu Tokyo. Nhưng trước đó, phải lót dạ cái đã ...

- Naruto-kun, ăn vừa vừa thôi! Mọi người đang nhìn chúng ta đó!_Hinata ngượng ngùng nhắc khẽ

Người ta không nhìn mới lạ. Từ lúc vào quán Naruto đã chén sạch cả 7 tô ramen mà vẫn chưa thấy đủ.

- Kệ họ đi! Tớ chưa thấy no thì tớ phải ăn tiếp chứ! Cả cậu cũng ăn nhiều vào Hinata-chan, còn lấy sức mà đi tiếp

- Tớ ...tớ đủ rồi.

Đột nhiên 1 bóng đen xuất hiện giật lấy chiếc túi Hinata đang đeo bên hông và bỏ chạy. Hai người vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa hô "Cướp ! Cướp!". Tên cướp chạy rất nhanh, len lỏi vào trong đám đông người qua lại. Naruto đuổi muốn hụt hơi. Rồi đột nhiên 2 người thấy hắn ngã sấp xuống như bị vấp. Sau đó có 2 nam sinh nhảy vào áp sát hắn và giành lấy cái túi. Naruto liền sấn tới đánh cho hắn 1 trận túi bụi.

_ Dừng lại đi! Hắn mà chết thì người vào tù là cậu đấy!

Lúc bấy giờ Naruto mới chịu ngừng lại ngước nhìn 2 "anh hùng" đã giúp đỡ. Hai người họ đều mặc đồng phục áo sơ mi trắng cổ viền đen, quần sẫm màu. Một người có mái tóc ngắn màu xanh thẫm, đôi mắt đen láy lạnh lùng. Người kia cao hơn 1 chút, tóc nâu đen dài như con gái, trán đeo băng đô màu nâu, và đặc biệt mắt anh ta màu trắng bạc giống hệt màu mắt của Hinata chỉ có điều là nó rất lãnh đạm. Cả 2 đều rất đẹp, ngoài bố cậu ra Naruto chưa từng thấy ai đẹp như vậy.

- Cậu kiểm tra xem có mất gì không_cậu tóc đen đưa túi cho Hinata và nói

Hinata lúc này đang ngẩn người nhìn 2 chàng "hoàng tử" như bước ra từ thế giới cổ tích, không nhận thấy được tình huống hiện tại.

- Này, cậu không sao đấy chứ Hinata-chan!_Naruto lay gọi

- À, không ...không sao_lúc này hồn mới vào lại xác

Hai nam sinh đó không có biểu hiện gì, chỉ lặng lẽ quay đầu bỏ đi.

- Đợi đã! Tớ còn chưa biết tên các cậu.

- Bọn tôi chỉ là người qua đường, chẳng qua tiện chân thì giúp đỡ thôi. Khỏi nhớ làm gì. Bye!

- Dù sao vẫn cảm ơn các cậu!_Naruto nói với theo

Cậu cảm thấy 2 nam sinh đó đúng là những anh hùng thật sự khi làm việc nghĩa mà không mong đợi trả công. Người như vậy trên đời được mấy. Quay lại nhìn Hinata, Naruto rất ngạc nhiên khi thấy cô bạn mình cứ ôm khư khư cái túi vào lòng mà 2 má thì đỏ ửng, giống như ...

- Tương tư rồi sao? Biết ngay mà, con gái đứa nào chả khoái trai đẹp_Naruto nhìn Hinata khúc khích cười

- Nói ...nói cái gì vậy chứ?!_Hinata đỏ mặt "nạt"_Đi lẹ đi! Chúng ta phải đến trường trước khi họ đóng cổng.

- Rồi, đi thì đi.

Dù không muốn thừa nhận nhưng Naruto nói đúng. Thực sự thì cô đang ...Ừm, cô không biết mình có cảm tình với ai trong 2 người bọn họ, chỉ cảm thấy tim cứ đập mạnh thình thịch, trong đầu chẳng suy nghĩ được gì cả.

Không biết còn có dịp gặp lại không nhỉ?

. . .

Hinata và Naruto đã rất cố gắng vừa chạy vừa hỏi đường đến trường, nhưng rốt cuộc khi đến được nơi thì trường lại ...đóng cửa. Dù 2 cô cậu có năn nỉ cỡ nào bác bảo vệ cũng nhất định không chịu mở cửa. Đang lúc thất vọng não nề thì 2 người thấy có 1 người phóng xe máy tới dừng trước cỏng trường một cách vội vã. Người này trông bộ dạng rất kỳ quái: đeo 1 cái khẩu trang kín mít chỉ chừa mỗi 2 con mắt, trong đó 1 con mắt bị một vết rạch làm hỏng, con mắt còn lại thì cứ lờ đờ như người mới ngủ dậy. Tuy thế nhưng nhìn anh ta Hinata lại nghĩ nếu cởi bỏ khẩu trang hẳn người này phải đẹp trai lắm. Xem độ tuổi nhiều nhất chỉ 30 là cùng.

- Lại là thầy nữa sao Kakashi-sensei? Sao lần nào thầy cũng đến trễ quá vậy?_bác bảo vệ thở dài thườn thượt vẻ chán nản

- Xin lỗi! Ha ha! Tôi bị kẹt xe_thầy gãi đầu cười ngượng

- Bộ ngày nào thầy cũng bị kẹt xe sao? Tsunade-sama đã dặn tôi nếu thầy lại tiếp tục đến trễ thì không được cho thầy vào nữa để thầy chừa cái tật này đi.

- Trời! Nỡ nào sama lại làm thế?! Có phải tôi cố ý đâu.

- Tôi không biết. Thầy đi mà nói với Hiệu trưởng ấy. Tôi chỉ làm theo lệnh thôi.

- Thì bác phải cho tôi vào tôi mới gặp được Hiệu trưởng mà nói chuyện chứ!

- Tôi đã bảo không được là không được.

Nói rồi bác bảo vệ đi thẳng vào buồng trực và đóng cửa lại mặc cho ông thầy kêu la í ới.

- Chẳng ngờ thầy giáo mà còn bị như vậy. Trường này đúng là nghiêm khắc thật đấy!_Naruto quay sang nói với Hinata_Chắc chúng ta hết hi vọng rồi.

Hinata chỉ im lặng. Nét mặt lo lắng thấy rõ.

- Mấy đứa là ai vậy? Trông lạ quá! Hình như không phải là học sinh trường này.

- Vâng. Bọn em mới chuyển từ trường Konoha ở tỉnh Hiroshima tới ạ_Hinata cúi đầu_Em là Hyuga Hinata.

- Em là Uzumaki Naruto_cậu bỏ tay ra sau đâu, cười toe toét_Gặp thầy như vậy tự nhiên em thấy vui quá!

- Em vui trên sự đau khổ của người khác đó hả?_Kakashi thở dài_Sao 2 em đến trễ quá vậy? Không lẽ cũng bị kẹt xe giống thầy?

- Bọn em không cần cái lý do cũ rích đó của thầy đâu. Bọn em không biết đường, lò dõ mãi mới đến được đây thì muộn mất rồi.

- Naruto và Hinata mới chuyển từ Hiroshima đến hả? Thầy có nghe nói. Naruto, Minato-sensei vẫn khoẻ chứ?

Naruto và Hinata đều rất ngạc nhiên.

- Thầy biết cha em ạ? Lại còn gọi cha em là sensei nữa.

- Phải. Thầy từng là học trò của ông ấy. Em lớn lên nhiều rồi đó, Naruto. Lần cuối thầy gặp em, khi đó em còn đỏ hỏn.

- Vậy ạ? Ra là người quen_Naruto cười khoái chí

- Hai đứa đợi thầy ở đây một lát. Thầy đi gửi xe xong sẽ trở lại ngay.

Nói xong Kakashi leo lên xe phóng đi. Một lúc sau thầy quay kại và dẫn 2 cô cậu ra phía sau trường, đến 1 chiếc cổng khác nhỏ hơn cũng bị khoá chặt, nhưng ở đây không có người gác. Thầy thả chiếc cặp xách của mình vào trường qua song cửa rồi quay lại nói với 2 cô cậu:

- Hai đứa có leo cổng được không?

- Leo cổng ấy ạ?_cả 2 kinh ngạc thốt lên

- Suỵt! Sao lại nói to thế?! Không vào được một cách chính thống thì đột nhập chứ sao! Bộ mấy đứa chưa làm vậy bao giờ à?

- Hinata-chan thì không chứ em thì thường xuyên_Naruto cười ha hả_Nhưng đây là lần đầu tiên em thấy thầy giáo mà cũng leo cổng để vào trường.

- Ừm. Vậy thì Naruto ổn rồi nhỉ? Còn Hinata em leo được chứ?

Hinata lưỡng lự một lúc rồi gật đầu. Thực ra Hinata vốn là 1 ninja. Chuyện tèo cổng hay leo tường đối với cô ấy là quá đơn giản,nhưng có 1 điều cấm kị tuyệt đối của ninja là không được để lộ thân phận của mình ở thế giới bên ngoài trong bất kì hoàn cảnh nào. Bởi vậy khi nhìn Hinata lóng ngóng leo cổng Naruto cũng tưởng nhầm là Hinata mới lần đầu leo cổng thật.

Ba thầy trò "đột nhập" thành công,liền men theo vách tường để vào phòng giáo viên. Đột ngột ...

- Thầy đến trễ 30 phút rồi đó.

Ba người giật thót mình. Đứng ngay sau lưng họ là 1 thanh niên còn khá trẻ mặc áo sơ mi trắng, quần đen,thắt cà vạt chỉnh tề; có mái tóc đen dài đen cột gọn sau gáy, trên gương mặt có 2 vết hằn sâu khiến anh trở nên già dặn hơn so với tuổi.

- Itachi-kun! Cậu vẫn chưa lên lớp à?

- Dạ chưa. Em được giao ở đây sát hạch các học sinh mới.

Naruto và Hinata nhìn nhau lo lắng. Người tên Itachi này có vẻ rất nghiêm túc chứ không dễ dãi như thầy Kakashi. Tự dưng lại thấy căng thẳng, không biết có qua nổi bài sát hạch không.

- Thầy đưa cả con đến trường sao?

Hai cô cậu giật nảy người.

- Vớ vẩn! Vợ tôi còn chưa có lấy đâu ra con lớn thế! Cậu nói năng kiểu đó người khác tưởng thật thì chết tôi.

- Chết thày thì không, chỉ chết mấy cô gái lỡ mêm mẩn thầy thôi. Ha ha!_Itachi bật cười_Em đùa chút mà. Đây là các học sinh mới chứ gì?

Hai cô cậu đều rất ngạc nhiên. Itachi bỗng trở nên thân thiện và gần gũi đến kì lạ.

- Tôi đợi 2 em khá lâu rồi đấy. Sao đến trễ vậy?

- Dạ_2 đứa ngượng ngùng_Bọn em bị lạc đường.

- Hửm? Tìm đến trường này coi bộ khó khăn nhỉ, nhưng nghe có vẻ lọt tai hơn lý do kẹt xe của thầy đấy, Kakashi-sensei!_liếc xéo Kakashi

- Khỏi cần xỏ xiên tôi. Cậu cứ lo việc của mình đi. Tôi phải lên lớp đây. Đừng có để lộ chuyện tôi đi trễ nhé!

- Em biết rồi. Nhưng lần sau thầy phải đi làm đúng gìơ và đừng có leo cổng nữa đấy!

- Ăc!_suýt ngạt thở_Sao cái gì cậu cũng biết hết vậy?! Thôi, tôi đi đây.

Itachi mỉm cười nhìn Kakashi bước ra khỏi phòng, sau đấy anh mới quay lại hỏi chuyện 2 học sinh mới:

- Nếu tôi đoán không nhầm thì bạn nam này là Uzumaki Naruto, còn kia là Hyuga Hinata?

- Vâng ạ_cả 2 gật đầu

- Tôi là Uchiha Itachi, giáo viên sẽ sát hạch môn Năng khiếu của các em. Chúng ta bắt đầu luôn chứ?

Tim Naruto đập mạnh, vai run lên bần bật từng đợt. Căng thẳng quá rồi. Hinata thấy bạn như vậy cũng không giữ nổi bình tĩnh.

- YAA!!!_Naruto đột ngột hét lớn khiến 2 người đứng cạnh giật bắn mình_Cố lên! Cố lên! Nhất định sẽ vượt qua!

- Em lớn tiếng quá đo! Mọi người còn đang học. Tôi sẽ trừ của em 1 điểm vì tội mất trật tự.

- Ối đừng thầy ơi! Em chỉ muốn lấy lại tự tin thôi mà!

- Lấy lại tự tin thì cũng không được làm ồn. Phải trừ điểm cho em nhớ.

- Em nhớ rồi mà! Em chừa lắm rồi! Tha cho em đi thầy!

Hinata cười khúc khích. Nhờ Naruto cô đã lấy lại sự tự tin, mặc dù như vậy có hơi "thiệt thòi" cho cậu ấy.

Nói vậy chứ chắc thầy không trừ điểm đâu. Thầy cũng cười mà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét