Thứ Ba, 10 tháng 8, 2010

PHẦN 1: Cùng chuyển trường




Khi màn đêm bao trùm không gian, người người chìm trong giấc nồng, thì cũng là lúc những sứ giả của bóng đêm bắt đầu hoạt động. Những sứ giả của bóng đêm_những ninja trong bộ đồ đen nhẻm và mặt nạ sắt_nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác hệt như những con sóc. Tất cả họ đều đang thực hiện 1 sứ mệnh đặc biệt. Sứ mệnh chỉ có thủ lĩnh của họ và bản thân họ biết. Thủ lĩnh của họ chính là ...

- Sao cô lại thả tôi?

Người đàn ông có mái tóc hoa râm ngạc nhiên quay lại hỏi người vừa cứu mình. Chính xác thì trên đường ông trốn chạy đã bị cô ta tóm được, nhưng thật kì lạ cô ta chỉ đưa ông đến 1 nơi khác an toàn hơn, tránh tai mắt của những ninja khác cũng đang truy lùng ông.

Ông không nhìn được khuôn mặt của cô gái vì cô ấy đeo mặt nạ, nhưng qua ánh trăng phản chiếu ông nhìn thấy rõ mái tóc dài màu xanh biển mượt mà như dòng suối. Ông chắc chắn đó phải là 1 cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp.

- Ông đừng nên chần chừ ở đây thêm nữa. Mau đi đi trước khi bị bọn họ bắt được. Tôi chỉ giúp ông được đến đây thôi.

- Tôi thực không hiểu. Tại sao cô lại làm vậy? Ninja các ngươì không phải là luôn nghe theo lệnh Nhật hoàng sao?_ông nhìn cô ta đầy nghi ngờ

- Tôi chỉ muốn bảo vệ công bằng cho mọi ngươì thôi. Tóm lại tôi sẽ không để ai làm hại đến ông trong khả năng của tôi. Giờ thì mau đi đi. Hãy cố gắng tìm cách giải oan cho mình trước khi bị phát hiện

Ông không có dịp để nói lời cảm ơn đến cô ấy vì những ninja khác đã đến rất gần. Ông vội trốn theo con đường mà cô ấy đã chỉ cho từ trước. Mạng của ông là do cô ấy cứu. Ông nhất định sẽ trả ơn cô ấy vào 1 ngày nào đó. Trái đất tròn, sẽ có ngày được gặp lại.

. . .

- Nhiệm vụ lần này con làm ta qua thất vọng.

Người đàn ông có đôi mắt trắng lạnh lùng nghiêm nghị nhìn người con gái đang quỳ trước mặt mình, cúi gằm mặt xuống.

- Dẫn cả chục người đi như vậy mà lại để xổng mất lão ta là sao? Con có biết gia tộc ta sẽ phải chịu trách nhiệm trước Nhật hoàng như thế nào không?

- Thưa cha, việc của con gây ra con sẵn sàng chịu tội trước Nhật hoàng, dù có chịu bất cứ sự trừng phạt nào .

- Đủ rồi. Con là con gái ta lẽ nào ta không phải chịu trách nhiệm nào.

Cô gái chỉ cúi đầu, 2 tay nắm chặt vạt quần. Cô ghét phải như thế này. Cô chỉ muốn thực hiện công bằng.

- Thế này vậy. Chuyện thất bại trong nhiệm vụ lần này cứ để ta lo. Dù sao nó cũng không quá nghiêm trọng. Giờ ta có 1 nhiệm vụ khác giao cho con, và đây cũng là cơ hội cuối cùng của con đấy, Hinata.

Người con gái có tên Hinata đó ngẩng đầu lên, mắt hướng nhìn cha mình chờ đợi

- Ngay ngày mai con hãy đưa cái này cho Hiệu trưởng_Hiashi vừa nói vừa đưa cho Hinata 1 tờ giấy

Hinata nhận lấy nó và tròn mắt sửng sốt. Đó là “Đơn xin chuyển trường”.

. . .

Người đàn ông khoảng 30 tuổi với mái tóc ánh vàng, sau khi uống xong tách trà liền cẩn thận gấp tờ báo lại và đặt nó nhẹ nhàng xuống mặt bàn. Đoạn anh mới quay sang nhìn cậu con trai có mái tóc cũng vàng óng không kém ngồi đối diện. Trông cậu có vẻ hồi hộp và lo lắng, nhưng vẫn nhìn cha mình đầy kiên quyết như để khẳng định ý kiến của mình.

- Cha muốn nghe con giải thích rõ ràng. Tại sao con lại muốn chuyển trường?

Cậu con trai chỉ im lặng lén đưa mắt nhìn người mẹ có mái tóc đỏ rực đang có vẻ rất giận dữ

- Con nhìn vậy là có ý gì hả?_bà mẹ xem chừng còn giận dữ hơn
Cậu ta cúi gằm mặt xuống.

- Kushina, sao em không đi chợ mua thêm ít đồ ăn bồi bổ cho con nhỉ?

- Tại sao em phải làm thế chứ? Nó làm em bực mình hết sức.

- Thôi nào, hãy để chuyện này cho anh được chứ?

Người chồng nở nụ cười dịu dàng xoa dịu đi cơn tức giận của vợ. Cô ấy dĩ nhiên là nhận ra thằng con trai ngại mình nên tuy khó chịu vẫn đồng ý …xách giỏ đi chợ.

Liếc thấy mẹ đi ra khỏi nhà, cậu con trai thở phào nhẹ nhõm.

- Giờ thì con có thể nói với cha được rồi chứ, Naruto?

- Vâng. Nhưng nếu con nói ra cha phải hứa là không được cho mẹ biết đấy!

Ông bố trẻ nhìn con mình ngạc nhiên. Naruto có vẻ ngại ngùng và xem chừng nếu anh không hứa cậu sẽ không chịu kể.

- Cha phải nghe trước đã rồi cha mới quyết định xem có nên kể hay không.

- Cha thật là …_cậu nhóc cự nự

- Con không nói thì thôi. Vậy thì cha không thể chấp nhận để nghị của con.

Cậu xịu mặt. Ông bố này thật biết cách ép buộc người khác.

. . .

- Cậu phải chuyển trường á? Tại sao_Naruto kinh ngạc thốt lên với cô bạn tóc dài dễ thương của mình

- Đó là quyết định của cha tớ. Tớ không có cách nào để phản đối.

- Nhưng phải có lý do gì chứ! Đang yên đang lành lại bắt cậu chuyển trường lên Tokyo học, mà lại đi có một mình nữa chứ. Rồi cậu sẽ xoay sở thế nào?

- Tớ …tớ cũng rất lo lắng. Cha tớ nói học ở trường Năng khiếu Tokyo sẽ rất có lợi cho tương lai của tớ sau này. Nhưng ở Tokyo tớ chẳng quen ai cả. Tớ …

Cô gái nhỏ khẽ run lên, nhìn như sắp khóc. Naruto không thể chịu đựng được chuyện đó. Cậu nắm lấy vai cô bạn mình và nói:

- Hinata-chan, đừng lo! Tớ sẽ cùng cậu đến Tokyo. Cậu sẽ không phải ở đó một mình đâu.

- Cậu …cậu sẽ chuyển trường cùng tớ thật sao?

- Ừ. Tớ sẽ xin phép bố mẹ tớ ngay tối nay.

- Không …không được đâu, Naruto-kun! Câu không cần phải vì tớ như thế!


- Tại sao lại không cần? Cậu là bạn thân của tớ. Tớ sao có thể bỏ mặc cậu được chứ?!

- Naruto-kun …_Hinata nắm chặt tay Naruto, 2 mắt rưng rưng như sắp khóc


. . .

Minato bình tĩnh nghe cậu con trai kể lại từ đầu đến cuối. Anh mỉm cười.

- Nói tóm lại con muốn chuyển trường là vì Hinata-chan?

Naruto ngượng ngùng gật nhẹ đầu. Đôi mắt hướng nhìn cha mình chờ đợi.

- Nếu đó là lý do thì chuyện có thể xem xét.

- Nghĩa là cha đồng ý với quyết định của con?_Naruto có vẻ mừng rỡ

- Nói thế nào nhỉ? Muốn giúp bạn là rất tốt nhưng cũng đừng nên vì bạn quá. Tuy nhiên, cha nghĩ trường Năng khiếu Tokyo cũng không phải là 1 ý kiến tệ_anh cười, xoa đầu Naruto_Cho nên cha sẽ đồng ý.

- Con cảm ơn cha!_Naruto mừng rỡ ôm chầm lấy cha mình_Cha! Vậy còn mẹ? Cha sẽ không nói với mẹ chứ?

- Như con đã nói đấy. Mẹ con không đời nào đồng ý với cái lý do đó đâu. Nhưng cha sẽ giúp con. Mà nè!_anh kéo con trai lại gần, hỏi khẽ_Hinata-chan đúng là 1 cô bé đáng yêu, rất xứng để bảo vệ đấy chứ?

- Vâng. Dĩ nhiên rồi

Naruto cười toe toét. Minato chỉ biết mỉm cười. Con trai anh vẫn còn ngây thơ lắm. Nó hoàn toàn không hiểu được ý anh muốn hỏi.

- Nhưng này con trai, trường con sắp chuyển đến là trường Năng khiếu Tokyo đấy. Học sinh muốn vào được trường này đều phải trải qua 1 kỳ sát hạch môn Năng khiếu. Con đã chuyển bị gì chưa đấy?

Cái mặt đang cười toe toét từ từ xẹp xuống, rồi đột ngột mở rộng hoác cùng với tiếng hét vang trời mà nếu Minato không kịp bịt tai lại thì đã bị thủng màng nhĩ rồi.

- Làm sao đây? Làm sao đây cha ơi? Kết quả gọc tập của con trước giờ rất tệ. Chắc không vô nổi quá!_Naruto chạy qua chạy lại cứ như nhà có hảo hoạn vậy

- Bình tĩnh lại xem nào! Chuyện đâu còn có đó mà_xém chút nữa Minato đã bật cười thành tiếng_Con cứ ngồi xuống đi!

Naruto ngồi xuống ghế nhưng không ngồi yên được. Tay chân cứ bứt rứt.

- Cha nghĩ là con có khả năng đấy. Chẳng phải con học rất khá môn Toán sao?

- Nhưng điểm trung bình môn Toán của con chỉ được loại khá thôi, mà trường Năng khiếu con nghe nói phải loại giỏi mới vào được.

- Cha cũng có nghe nói thế. Vậy thì con phải cố gắng lên. Cha tin với sự quyêt tâm của con chắc chắn sẽ làm được. Có gì cha sẽ giúp.

Naruto vui sướng ôm chầm lấy cha mình. Cha của cậu là 1 người rất tâm lý và dịu dàng, luôn hiểu được cậu muốn gì và định làm gì. Đối với naruto, cha cậu là 1 người tuyệt vời hơn hết thảy.

. . .

Minato phải nói gãy cả lưỡi mới thuyết phục được Kushina đống ý cho con trai đi Tokyo với lý do để cải thiện kết quả học tập của thằng bé. Vậy là sang tuần, Naruto và Hinata cùng tạm biệt người thân, lên tàu đi Tokyo.

- Tớ không biết phải cảm ơn cậu thế nào cả, Naruto-kun!

- Đừng áy náy nữa mà! Tớ đã nói rồi. Lên Tokyo cũng là để tớ học tốt hơn mà. Đó là trường Năng khiếu đấy, chắc chắn là toàn những người giỏi.

Hinata biết rõ Naruto đnag cố làm cho cô vui chứ thực sự cậu đang buồn lắm. Đã gắn bó với ngôi trường cũng như ngôi làng Konoha này hơn chục năm trời với biết bao nhiêu kỉ niệm, làm sao nỡ rời bỏ chứ. Vậy mà cậu ấy vẫn quyết tâm ra đi để bảo vệ cô. Cô thấy rất hạnh phúc. Có được 1 người bạn tốt như Naruto ở bên cô không cnf thấy sợ nữa, ngược lại thấy háo hức với ngôi trường mới. Mặc kệ nhiệm vụ bí mật mà cha cô đã giao (dù gì cô cũng chưa biết nội dung của nó) cô muốn từ giờ phút này cô được sống đúng như chính bản thân mình.

Cuộc sống tự do thật hạnh phúc biết bao!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét