Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

Phần 4: Cảm ơn


Tin Hinata sắp về làm dâu nhà Mochitsuki ở Iwa đã lan ra khắp làng. Các bạn của cô đều rất bức xúc và đã định kéo nhau đến xin Hiashi hủy bỏ hôn ước nếu không bị Neji và Shikamru ngăn lại. Chỉ riêng chuyện tát Natsume thôi Hinata đã bị nhốt vào phòng Niệm rồi, không nên làm rắc rối mọi chuyện thêm nữa. Hinata cũng không thể nói rõ mục đích của cô đến Iwa mà chỉ nói là sẽ tìm cách hủy hôn ước, vì nếu để Natsume biết được không phải là chuyện tốt. Người duy nhất Hinata tin tưởng bày tỏ mọi chuyện là Kurenai. Cô muốn xin từ người thầy dạy của mình một lời khuyên.

Bé Suchi, giọt máu của Asuma giờ đã được 1 tuổi rồi. Thằng bé kháu khỉnh, thông minh, càng lớn càng thấy giống bố kinh khủng. Suốt hai năm qua, Kurenai vẫn ở vậy nuôi con và chưa hề có ý định đi bước nữa. Vào những lúc rảnh rỗi, đội 8 và Shikamaru vẫn thường ghé thăm cô và đứa bé. Những hôm cô đi làm nhiệm vụ thì Shikamaru đưa bé Suchi về nhà chăm sóc. Thời gian trôi qua, hai “thầy trò” càng lúc càng gần gũi, đến mức câu thứ hai mà Shuchi gọi sau tiếng “haha”(mẹ) là “sensei”.

- Các em tính như vậy là ổn rồi_Kurenai vừa nói vừa đút thìa cháo vào miệng Suchi-chan_Cô nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Em đừng nên quá lo lắng!

- Vâng_Hinata khẽ mỉm cười, trong lòng đã thấy nhẹ nhõm đi nhiều

- Có một vài điều ta muốn nhắc cả hai đứa, đặc biệt là Hinata_Kurenai đặt tô cháo xuống bàn và bế xốc Suchi-chan, đặt bé ngồi vào lòng mình_Em đến Iwa lần này không phải để làm nhiệm vụ, cũng không phải là một người khách bình thường mà là con dâu tương lai của tộc Mochitsuki. Ta đã từng làm nhiệm vụ ở Iwa một thời gian nên cũng có biết về gia tộc này. Đó có thể nói là gia tộc lớn mạnh nhất ở Iwa hiện giờ, cũng giống như Hyuuga của hai em đấy. Ngay cả Tsuchikage hiện nay cũng là người tộc Mochitsuki. Vì vậy Hinata, em nên cẩn trọng trong mọi chuyện, từ cách cư xử, nói năng, nếu không sẽ dễ làm mất mặt tộc Hyuuga. Neji, em ở bên cạnh phải chú ý nhắc nhở Hinata đấy !

- Vâng, sensei cứ yên tâm _Neji gật nhẹ đầu

Hinata thấy hoang mang và lo lắng. Xem ra chuyến đi lần này chẳng dễ dàng gì.

- Hinata !_ánh mắt Kurenai trở nên dịu dàng hơn_Em đã gặp Natsume, em thấy cậu ta là người thế nào ?

Nhắc đến Natsume, Hinata lại thấy bực mình. Cô chưa thấy ai vừa kì lạ vừa chai lỳ như hắn.

- Em không biết phải nói sao về con người này. Theo như lời anh ta nói thì mục đích ban đầu khi anh ta đến đây là xin cha em hủy hôn ước, nhưng vừa nhìn thấy em thì không hiểu sao lại thay đổi quyết định. Anh ta nói là anh ta thích em và sẽ có cách làm cho em ngoan ngoãn chịu lấy anh ta.

- Ồ, vậy sao ?

- Kurenai-sensei, cô đã từng nghe về con người này phải không ?_Neji hỏi sau khi quan sát kỹ thái độ ban nãy của Kurenai

- Ừm, ta cũng có nghe qua. Natsume là con trai duy nhất của trưởng tộc Mochitsuki và là một thiên tài hiếm có trong vòng 20 năm qua. Ta nghe đồn cậu ta rất lạnh lùng, khó tính và có “trái tim bằng băng” nên dù có rất nhiều cô gái theo nhưng cậu ta chưa ưng một ai cả. Hinata, em lọt được vào mắt cậu ta có thể nói là ...một niềm vinh hạnh đấy!

- Cô lại đùa em rồi!_Hinata đỏ mặt, chau mày vẻ khó chịu. Kurenai bật cười.

- Nghe sensei nói vậy thì có vẻ như Natsume-sama sẽ khó mà chịu từ bỏ hôn ước này_Neji có vẻ trầm tư

- À, với tính cách của cậu ta thì có lẽ là như thế. Vì vậy cần phải “đánh” vào Mochitsuki-sama thật mạnh may ra mới đạt hiệu quả.

. . .

Hinata rời khỏi nhà Kurenai mà trong lòng đầy rẫy những lo lắng. Liệu kế hoạch có thực hiện được không?

- Nếu như em thực sự buộc phải lấy Natsume-san thì em phải làm sao đây?

Neji quay qua nhìn Hinata. Anh có thể nhận ra sự lo lắng và sợ hãi trong đôi mắt cô ấy.

- Chỉ cần sama không muốn thì không việc gì ép được sama cả. Nhất định sẽ có cách thôi. Xin sama đừng quá lo lắng!

Nhìn vào đôi mắt anh, cô thấy vững tâm hơn hẳn. Anh nói đúng. Cô không thể chịu khuất phục dễ dàng như vậy được. Thất bại cách này thì vẫn còn cách khác. Phải cố lên!

Chỉ còn ba ngày nữa là Natsume, Konami và nhóm Hinata sẽ cùng nhau về Iwa. Càng cận kề ngày về, Natsume càng thấy háo hức. Nhớ lại lúc mới nghe cha mình nói đến chuyện hứa hôn anh đã giận dữ vô cùng ...

- Sao ông có thể tự tiện quyết định chuyện của tôi như thế? Ông đã hứa sẽ không can dự vào cuộc sống của tôi nữa mà!

- Natsume, chuyện này liên quan đến danh dự của gia tộc. Con phải nghĩ cho ta chứ!

- Thế còn ông? Lúc ông đưa người đàn bà ấy về, ông có nghĩ cho mẹ không? Mẹ quá đau khổ, uất ức mà chết. Tất cả đều là lỗi của ông!

Mochitsuki-sama sững người. Toàn thân bất động.

- Chuyện đã qua lâu rồi, con còn nhắc lại làm gì?_giọng nói ông đầy cay đắng, xót xa

- Ông có thể quên nhưng tôi thì không quên được. Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông!_ánh nhìn cha mình đầy căm phẫn

Natsume quay lưng bỏ đi ngay, nhưng Mochitsuki-sama đã lớn tiếng cản lại. Ông nói:

- Natsume, chuyện này không chỉ liên quan đến con, đến ta mà cả gia tộc này. Chúng ta đã có hôn ước với Hyuuga, nếu bây giờ đơn phương hủy bỏ thì còn gì danh dự của gia tộc ta nữa! Con có ý thức được điều đó không?

Natsume sững sờ, hai mắt mở lớn.

- Con hãy về phòng suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời ta!


Chính vì nghĩ cho gia tộc mà Natsume không thể từ chối. Anh đã định bụng sẽ cùng Konami thực hiện kế hoạch “hủy hôn ước” mà mình đã cất công lập cả đêm, nhưng rốt cuộc thì ...Natsume vò nát bản kế hoạch vứt vào sọt rác để ở góc phòng. Đôi môi khẽ mỉm cười. Xem ra lần này về anh phải cảm ơn ông ấy rồi.

. . .

- Cậu nhất quyết không nói cho bọn tớ biết thật sao?_Kiba hỏi lại lần nữa, cậu rất bực tức khi Hinata không chịu nói rõ cho cậu và Shino biết cô ấy định làm gì khi đến Iwa

- Kiba-kun, Shino-kun, thành thật xin lỗi! Tớ có lý do riêng.

- Thôi nào, Kiba!_Shino đã im lặng rất lâu, giờ mới lên tiếng_Cậu ấy không muốn nói thì đừng cố ép nữa! Với lại, đây là chuyện riêng của gia tộc Hyuuga, người ngoài như chúng ta không thể can thiệp.

Kiba tặc lưỡi, đứng phắt dậy, lững thững cùng Akamaru bước sâu vào rừng. Hinata không biết phải nói gì hơn. Cô cảm thấy rất áy náy. Bao lâu nay Kiba vẫn luôn chăm lo cho cô. Giờ cô bị ép lấy chồng mà cậu ấy không giúp được gì, chắc cậu ấy đang khó chịu lắm.

- Dù sao có Neji đi cùng cậu, tớ cũng thấy an tâm phần nào. Tớ không thể giúp gì được cho cậu. Chỉ có cái này.

Shino đưa cho Hinata 1 túi nhỏ màu đỏ rồi nói tiếp:

- Đây là “túi thơm”. Bên trong có chứa một mùi hương đặc biệt hấp dẫn đám côn trùng. Tớ vẫn luôn dùng nó để thu thập các loại côn trùng đấy. Cậu hãy giữ nó bên mình phòng khi cần tới.

- Cảm ơn cậu nhiều lắm, Shino-kun.

Shino không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu. Hinata mỉm cười, cẩn thận cất nó vào túi trong. Shino là như vậy. Cậu ấy tuy lạnh lùng, dễ nổi nóng nhưng là một người rất biết nghĩ và lo lắng cho bạn bè. Bao nhiêu năm làm việc cùng Shino, cô rất phục tính chu đáo của cậu ấy.

. . .

Trời đã bắt đầu về chiều. Các quán ăn cũng dần tấp nập hẳn lên. Tiếng chén bát khua trong nước lạo xạo. Neji đi nhanh vào một quán nước nhỏ ven đường và ngồi xuống ở chiếc bàn nằm sâu bên trong quán. Anh gạt nhẹ tay khi người phục vụ bàn tiến đến gần hỏi món. Anh ta biết ý liền lui đi.

- Thầy đợi có lâu không?

- Ta mới tới thôi_người đàn ông đẩy 1một chiếc phong bì đóng kín về phía Neji_Đây là những thông tin mà em cần!

- Thầy bận như vậy mà em lại làm phiền thế này, thật ngại quá!

- Không sao. Em vốn là người rất hiếm khi nhờ vả người khác. Ta nghĩ chắc hẳn đây là 1 chuyện rất quan trọng.

Neji mỉm cười, cầm lấy phong bì và cất cẩn thận vào trong áo khoác. Anh ngước nhìn người đàn ông ngồi đối diện và hỏi:

- Kakashi-sensei, Sasuke thế nào rồi ?

- À, vẫn vậy thôi. Không nhớ gì hết_Kakashi thở một hơi dài, đôi mắt in bóng xuống mặt nước của tách trà cầm trên tay_Nhưng thế này có lẽ lại tốt cho nó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét